Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 43


1 tháng

trướctiếp

Vừa nói ra câu thanh niên tri thức Mạnh, chị dâu Ngô lập tức bất ngờ: "Thật sao? Vậy sau này thanh niên tri thức Mạnh quay về thành phố, không phải Tô Tô Tô sẽ đi theo hưởng phúc rồi sao?"

Người trên xe, đồng loạt nhìn về phía Lý Tô Tô.

Lý Tô Tô vẻ mặt đắc ý nói: "Chị dâu đừng nói vậy, chuyện về thành phố còn sớm lắm."

Cô ta còn liếc Kiều Niệm Dao một cái.

Cô ta năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, hai năm trước mười tám tuổi, thật ra, trong nhà định bàn chuyện cho cô ta với Tống Thanh Phong.

Chẳng qua Tống Thanh Phong đảo mắt một cái là cưới Kiều Niệm Dao, lúc đó cô ta bực bội lắm.

Hai năm qua tuyển chọn người, nhất định phải cưới một người ưu tú hơn Tống Thanh Phong!

Quả nhiên cô ta đã chọn được!

Hơn nữa, cũng may nhờ lúc đầu không cưới Tống Thanh Phong, bằng không bây giờ khóc chính là mình!

Kiều Niệm Dao đương nhiên nhìn ra ba phần mỉa mai trong giọng điệu của cô ta.

Nhưng không cho là vậy.

Thanh niên tri thức Mạnh kia cũng không phải thứ tốt gì.

Khi cô đi tìm thanh niên tri thức Triệu có gặp qua, còn muốn bắt chuyện với cô, một tiếng lại một tiếng cô Kiều, còn cười đùa cợt nhả, loại đàn ông này tuyệt đối không phải đối tượng kết duyên tốt.

Chỉ là giờ cô mà dám nói một câu không tốt về thanh niên tri thức Mạnh, Lý Tô Tô và bác Lý dám sẽ xông tới xé xác cô.

Không chừng còn chế giễu chồng cô tàn tật, thấy người khác tốt thì không chịu được ấy.

Cho nên, hãy tôn trọng vận mệnh của người khác.

Khi nên ngậm miệng thì hãy ngậm miệng.

Bác cả Tống và chị dâu Ngô dù ngoài miệng khen tốt, nhưng trong lòng cũng không cho là đúng.

Vị thanh niên tri thức Mạnh kia, nói dễ nghe chút là có tài hoa, thật ra chính là cái kiểu không làm được việc nặng, nuôi bản thân cũng quá sức.

Nhưng có chuyện này, liền không nhắc đến chuyện bác hai Tống nữa.

Mặc dù bác hai Tống không phải người tốt, nhưng việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài.

Dù là bác cả Tống hay là Kiều Niệm Dao, đều không có hứng thú kể chuyện nhà cho bên ngoài.

Chẳng phải có câu thế này sao: Cuộc đời của bạn tôi không muốn bỏ lỡ, cuộc đời của tôi bạn đừng hòng biết.

Từ đại đội Hồng Kỳ đến thành phố khoảng hơn hai mươi dặm, đi bộ phải hơn bốn giờ.

Này chưa bao gồm thời gian nghỉ ngơi giữa đường.

Nếu nghỉ ngơi mà nói, có lẽ phải đi lâu hơn.

Nhưng ngồi xe la vào thành phố mà nói, hai giờ là đến.

Xuất phát từ thôn lúc bảy giờ, còn kéo nhiều người như vậy, nhưng chín giờ đã đến thành phố.

Đó là tốc độ của con la!

Đến nơi, hẹn giờ tập trung xong, mọi người liền giải tán.

Nhưng vì bác cả Tống mang theo lương thực, một trăm năm mươi cân lận, còn một túi nấm, mộc nhĩ khô gì đó nữa, nên nhờ ông Hồ đưa giúp đến nhà bác tư Tống.

Chu Đống biết đường nên dẫn đường đến đó.

Kiều Niệm Dao không cùng bác cả Tống đi gửi tiền, vì thấy hai thanh niên tri thức Triệu Ngọc Lan và Trần Tuyết Mai cũng đến bưu điện, có lẽ là gửi thư cho nhà hoặc gì đó.

Nên muốn đến chợ đen mua đường đỏ trước.

Bác cả Tống biết muốn mua đường đỏ mang qua, vội nói: "Dao Dao, không cần, không cần cháu mua đồ mang qua đâu."

"Cuối năm mới theo bác cả đến một chuyến, tay không đến thăm không tốt lắm."

Đương nhiên, quan trọng nhất là bác tư Tống đã giúp cô bán cặp vòng ngọc với giá hơn hai ngàn mà không lấy một xu của cô.

Một năm hiếm mới tới được lần, vẫn nên mang theo chút gì đó, gì cũng không cầm thì có chút không thể nói nổi.

Đồng thời, Kiều Niệm Dao cũng nghĩ đến chuyện bán vòng ngạc.

Trước đây, bác tư Tống không kể cho bất kỳ ai, nhưng bây giờ Tống Thanh Phong xảy ra chuyện, có lẽ sẽ nói với bác cả Tống.

Nghĩ như vậy, bèn dùng khăn quàng che mặt mình lại, che hơn nửa mặt, rồi mới bước nhanh vào chợ đen, không lâu sau, trong giỏ xách có thêm hai miếng đường đỏ bọc trong giấy dầu.

Đường đỏ hiện giờ hầu như đều là đường đỏ cổ như vầy, một miếng nguyên cứng rắn.

Muốn ăn phải dùng lưng dao đập bể.

Mang hai cân đường đỏ này qua, cũng xem như tấm lòng.

"Qua chỗ bác tư của cháu, thật sự không cần tiêu nhiều vậy đâu." Bác cả Tống nói.

"Cháu biết bác tư sẽ không để ý, nhưng đây cũng là chút tấm lòng của cháu."

Bác cả Tống không nói gì nữa, vòng một vòng quay lại bưu điện, không thấy mấy thanh niên tri thức đâu nữa.

Hàng năm bác cả Tống vào thăm bác tư Tống, thật ra cũng là tiện đường đi vào gửi tiền tiết kiệm.

Vốn dĩ người dân quê không có ý thức về mặt này, cho dù có tiền cũng giấu trong nhà.

Nhưng không phải nhà có bác tư Tống gả vào thành phố sao, liền có ý thức về gửi tiền định kỳ lấy lãi.

Bác cả Tống bảo Kiều Niệm Dao vào gửi trước, bà ấy không vào theo, bà ấy không muốn nghe ngóng cháu trai, cháu dâu có bao nhiêu tài sản, hai vợ chồng tự giữ là được.

Sổ tiết kiệm của Kiều Niệm Dao có hơn hai ngàn đồng, lần này là cầm sổ tiết kiệm của Tống Thanh Phong tới gửi.

Gửi tiền anh mang về vào, cũng gửi định kỳ.

Chờ cô gửi xong đi ra, bác cả Tống mới vào gửi.

So sánh với Kiều Niệm Dao gửi một số tiền lớn, bác cả Tống chỉ gửi ba mươi đồng.

Nông dân kiếm ăn từ đất, kiếm đủ lương thực cho năm tới thì không chia được bao nhiêu tiền.

Có thể gửi tiết kiệm được ba mươi đồng đã là không dễ.

Đương nhiên không phải là nói đại đội chỉ chia cho ba mươi đồng này, trong tay vẫn còn chút dự phòng, có thể có quang cảnh hiện tại, đều nhờ ông trời phù hộ!

Mấy năm gần đây mùa màng bội thu, mưa thuận gió hòa, nếu kém một chút, có đủ ăn hay không cũng là vấn đề, chứ đừng nói là được chia tiền.

Nếu không sao lại bảo Chu Tiểu Sơn, Ngô Mỹ Lan hàng năm giao ra mười đồng không khác gì xẻ thịt.

Người ở quê muốn để dành ít tiền, thật sự không dễ.

Gửi tiền rồi cùng đến nhà bác tư Tống.

Nhà bác tư Tống ở phía đông thành phố, bọn họ đi hơn hai mươi phút mới tới nơi.

Con dâu bác tư Tống, Trương Ái Mai đang định ra ngoài, vừa ra tới cửa đã đụng phải bọn họ, lập tức trợn mắt, nói: "Bác cả tới à!"

Bác cả Tống liếc cô ta một cái: "Mẹ chồng cháu đâu?"

"Mẹ, mấy người bác cả tới!" Trương Ái Mai hô lên, qua quýt nói một câu: "Cháu bận đi trước."

Trực tiếp phớt lờ Kiều Niệm Dao.

Mặc dù xinh đẹp, nhưng còn không phải người nhà quê sao, cô ta không muốn bị bọn họ bám lấy!

Sắc mặt Kiều Niệm Dao cũng nhàn nhạt.

"Con bé xấu tính vậy đấy, vẫn luôn hếch mũi nhìn người, mặc kệ con bé đi!" Bác cả Tống nói.

Chu Đống đưa lương thực tới trước và bác tư Tống từ trong nhà đi ra.

"Mau vào, mau vào đi." Bác tư Tống mừng rỡ nói.

"Gần đây sao rồi?" Bác cả Tống thấy em gái cũng rất vui, cười bảo Kiều Niệm Dao vào nhà.

"Bác cả, em dâu." Phương Xuân Hoa đang giặt quần áo thấy bọn họ đi vào, liền cười chào.

Trương Ái Mai vừa gặp ở cửa là vợ của con út bác tư, Phương Xuân Hoa là dâu trưởng, ở giữa còn ba cô con gái.

Bác tư Tống sinh hai nam ba nữ.

Bác cả Tống và Kiều Niệm Dao cũng chào cô ấy, về phần Chu Đống, tuổi không nhỏ, vai vế lại nhỏ, cậu ấy phải gọi bác tư Tống là bà, gọi Phương Xuân Hoa là thím.

Bác tư Tống định đi pha nước đường, hiện tại đang thịnh hành dùng nước lạnh pha đường đón khách quan trọng.

Bác cả Tống vội nói: "Em đừng pha đường, gắt họng lắm, rót cho bọn chị ly nước là được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp