Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 42


1 tháng

trướctiếp

Mùa đông nấu bí đỏ om cơm cũng là một món ngon.

Còn lại chính là nấm, mộc nhĩ và miến, đương nhiên, còn có cả dưa chua, cũng xem như những thứ tốt để cải thiện bữa ăn trong mùa đông.

"Ngày mai em định vào thành phố với mấy người nhà bác cả và Quế Liên, nhưng nửa ngày là về rồi, anh tạm ở nhà một mình được không?" Kiều Niệm Dao làm xong việc, trở về hỏi anh.

Tống Thanh Phong nhìn cô: "Ra ngoài nhớ cẩn thận một chút."

Kiều Niệm Dao: "Đương nhiên rồi, em là trụ cột gia đình, sẽ cẩn thận, anh yên tâm."

Tống Thanh Phong gật đầu.

Buổi trưa ăn khoai lang cùng với thịt gà, buổi tối lại ăn gà tiếp, vì gà vẫn chưa ăn hết, còn dư lại một nửa.

Buổi tối không ăn khoai lang nữa, khoai lang ăn trưa còn được, buổi tối dễ nóng ruột.

Làm ít bánh bao cuộn hành, thơm cực kỳ, Tống Thanh Phong ăn liền năm, sáu cái, thịt gà cũng ăn không ít, dù sao cũng được đút rất no.

Kiều Niệm Dao làm việc nhà xong, nhân lúc trời còn chưa tối, bắt đầu làm bài thi.

Đây là đề thi Tống Thanh Phong ra cho cô, môn nào cũng có, độ khó còn không thấp, xem ra rất dụng tâm ra đề.

Làm đến giữa chừng, trời đã tối rồi.

Cô đi ra đóng cổng, dặn Đại Hoàng đang gặm xương gà canh chừng, về phòng đốt nến làm bài tiếp.

Cô làm bài, Tống Thanh Phong thì ở bên cạnh đọc đề thi sách giáo khoa cấp hai.

Không còn cách nào, kế tiếp vợ anh sẽ học nội dung sách cấp ba, anh cũng phải học tập nhiều hơn, nếu vợ có gì không biết hỏi anh, anh không đáp được thì sao?

Chờ Kiều Niệm Dao viết xong, Tống Thanh Phong mới dừng lại, bắt đầu chữa bài cho cô.

Điểm thi của Kiều Niệm Dao rất tốt, chưa đạt điểm tối đa, nhưng lấy mốc một trăm, có thể đạt được chín mươi điểm.

Hai năm đã học xong cấp một, cấp hai, tốc độ rất nhanh!

Kiều Niệm Dao cũng là một người biết đủ, rất hài lòng với kết quả này, cô không có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bắt phải đạt được tuyệt đối.

"Đánh răng rửa mặt đi ngủ thôi." Tâm tình tốt nói.

Tống Thanh Phong nhìn cô vợ xinh đẹp, mặt mày tràn đầy dịu dàng.

Sáng hôm sau, Kiều Niệm Dao lo liệu vấn đề vệ sinh cá nhân cho Tống Thanh Phong xong rồi cùng ăn sáng.

Luộc khoai lang, nấu thêm canh trứng.

Kiều Niệm Dao nghĩ đến rút ra thời gian làm trứng muối để dành, muốn ăn cũng tiện.

"Thị trấn khá xa, đi đi về về phải đến chiều mới về được, khoảng thời gian này, Đại Hoàng ở cùng anh, nó là một con chó giữ nhà rất tốt." Kiều Niệm Dao nói xong, nhìn xem còn thiếu gì nữa không.

Bình cho anh đi vệ sinh có hai cái, có cả kẹo sữa ăn vặt, sách để giết thời gian, cùng với nước.

Mấy củ khoai lang, đương nhiên còn có hai quả trứng luộc nữa, buổi sáng luộc chung với khoai lang, tất nhiên sẽ nguội, nhưng nếu đói vẫn ăn được.

Kiều Niệm Dao lại đi ra tủ lấy táo cho anh, trái cây đóng hộp lần trước mua về chưa kịp ăn, rửa hai trái táo, lấy thêm một nắm táo đỏ mang đi rửa cho anh ăn vặt.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Kiều Niệm Dao hài lòng: "Em đi đây, anh ở nhà chờ em, em mang thịt về cho anh ăn."

Tống Thanh Phong nhìn theo vợ xách giỏ rời đi.

Dịu dàng trong mắt không ngăn nổi.

Xe la của ông Hồ đã chờ ở cửa thôn.

Chu Đống thấy cô liền nói: "Thím tới rồi."

Kiều Niệm Dao tới đã thấy người định vào thành đều đã đến, rõ ràng đang chờ cô: "Xin lỗi, tới trễ rồi."

"Không trễ, không trễ, vừa đúng lúc." Bác cả Tống bảo cô lên xe.

Kiều Niệm Dao lên xe la, ông Hồ liền bảo mọi người ngồi vững, sau đó giục la chạy.

Ngồi bên cạnh, chị dâu Ngô quan hệ không tệ với cô hỏi: "Thanh Phong ở nhà một mình không sao chứ?"

"Không sao, chúng ta chỉ đi một buổi sáng thôi." Kiều Niệm Dao nói.

Vừa nói, vừa nhìn những người khác trên xe.

Hai ba con Chu Đại Sơn và Chu Lương đi lấy củi, Chu Đống đi cùng bác cả Tống vào thành phố đưa lương thực cho bác tư Tống.

Trên xe còn có thanh niên tri thức Triệu, Triệu Ngọc Lan, mà Kiều Niệm Dao quen, thanh niên trí thức Trần, Trần Tuyết Mai.

Cùng với dì Lý và con gái bà ta, Lý Tô Tô.

Tính cả ông Hồ là chín người.

Hơn nữa ngoài người còn có lương thực.

Bác cả Tống mang theo một trăm năm mươi cân lương thực vào thành phố, năm mươi cân bột ngô xay mịn, năm mươi cân gạo đổi với người trong thôn, còn lại là đậu phộng, vừng, đậu xanh, đậu đỏ các loại, cộng lại cũng khoảng năm mươi cân.

Ngoài ra còn có một túi nấm lớn, đựng nấm và mộc nhĩ khô.

Cái này là mang qua cho bác tư Tống.

Hàng năm sau khi chia lương thực, bác cả Tống đều sẽ mua thêm một ít từ trong đội, sau đó đưa vào thành phố cho bác tư Tống.

Một trăm năm mươi cân lương thực không nhiều, đông người cũng không ăn được bao lâu, nhưng không thể mua nhiều, mang nhiều, nhiều sẽ bị nghi đầu cơ trục lợi.

Đương nhiên, bác tư Tống cũng trả tiền, không thiếu một đồng.

Có chỗ tốt là không cần phiếu lương thực.

Lương thực trong thành phố đều được quy định số lượng, người lớn có khẩu lương lớn, trẻ nhỏ có khẩu lương nhỏ, tất cả đều đã được định tốt.

Một gia đình lớn, có thể không thiếu lương thực sao?

Cuối tháng khi chia lương, đều thắt lưng buộc bụng để vượt qua.

Có điều, bác tư Tống có nhà mẹ đẻ viện trợ cho, có thể thoải mái hơn không ít!

Chu Đống sờ con la, khen ngợi: "Con la này chở giỏi thật, xe nhiều người và lương thực như vậy, nhưng con la này lại như không có chuyện gì vậy."

Kiều Niệm Dao cũng thấy vậy, lần trước ngồi xe la đã nghe, con la này có thể chở được ba ngàn cân hàng!

Bọn họ cộng thêm hàng hóa vẫn chưa tới hai ngàn cân, cho nên không cần phải lo.

Kiều Niệm Dao chào hỏi thanh niên tri thức Triệu xong, bác Lý liền hỏi thăm cô chuyện hôm qua bác hai Tống tới.

"Hôm qua bác hai thằng bé đến nói gì vậy? Làm cháu giận đến dùng gậy đánh người?" Bà ta hỏi.

Chị dâu Ngô bĩu môi: "Còn phải hỏi sao, truyền khắp cả thôn rồi, bà ta đáng đời lắm!"

Bác Lý nhìn về phía Kiều Niệm Dao, muốn cô nói vài câu.

Nhưng Kiều Niệm Dao không nói nhiều.

Bác cả Tống nói: "Đừng nhắc chuyện đồ ngu kia nữa, tôi rất tò mò đây, năm nay nhà cô làm thế nào vậy? Năm nay nhà cô được chia tiền, gần như đứng thứ ba trong đại đội Hồng Kỳ, giỏi thật đó."

Vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Sự chú ý của bác Lý lập tức bị dời đi, mừng rỡ vô cùng: "Nhà tôi định phấn đấu trở thành gia đình tân tiến, đương nhiên phải cố gắng làm việc rồi!"

"Thật sao? Đúng là giỏi thật, nhưng phải nói, nếu nhà khác được bầu làm gia đình tân tiến tôi sẽ không phục, còn nhà cô thì không còn gì để nói!" Bác cả Tống nói.

Bác Lý cũng vui vẻ, bắt đầu khoe khang: "Nếu thật sự có cơ hội đó, cô phải bỏ phiếu cho nhà tôi nhé."

"Nếu thật sự có cơ hội, không cần cô nói tôi cũng sẽ bỏ cho, nhắc đến thì, Tô Tô cũng không còn nhỏ nữa, đã làm mối chưa?" Bác cả Tống lại dời đề tài đến trên người con gái bà ta.

"Không phải đang bàn sao." Bác Lý nhắc tới chuyện này, lại vui vẻ, nhưng không nói tiếp, vẻ mặt như bảo mấy người mau hỏi đi.

Bác cả Tống tác thành cho bà ta: "Ồ? Nói đi, nhà nào có phúc vậy?"

"Chính là thanh niên tri thức Mạnh." Bác Lý cười như nở hoa.

Con gái mình không cưới người trong thôn quê, mà gả cho thanh niên tri thức Mạnh, Mạnh Tử Huân, ở bên khu thanh niên tri thức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp