Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 41


1 tháng

trướctiếp

Bác hai Tống tức giận trợn ngược mắt: "Đồng ý cái gì? Con chết tâm đi, chúng ta đều đoán sai rồi, nha đầu chết tiệt kia vậy mà lại không bị đám trưởng bối của nhà họ Tống ép buộc ở lại, nó là tự nguyện, tự chủ động ở lại chăm sóc Thanh Phong, vừa nghe mẹ nói đến chuyện này, trực tiếp đuổi mẹ đi!"

Nói ra chuyện bị đánh quá mất mặt, liền không nói, chỉ nói là bị đuổi đi!

"Không phải mẹ nói chuyện này mười phần chắc chín sao!" Trần Hữu Minh không nhịn được nói.

Bác hai Tống nói: "Nếu con bằng lòng mà nói, thì chờ đợi đi, bây giờ nó vừa mới bắt đầu chăm sóc Thanh Phong, có thể không cảm thấy gì, chờ thời gian trôi qua, đoán chừng nó sẽ không chịu nổi nữa!"

Bà ta không tin, trên thế giới này vẫn còn người phụ nữ như vậy, bằng lòng cả đời bưng cứt bưng đái cho chồng!

Nhất định là thời gian còn ngắn, do Kiều Niệm Dao suy nghĩ quá đơn giản, quá ngây thơ, nhất định là như vậy!

Bác hai Tống không ở với con trai trưởng, bà ta ở với con trai thứ hai.

Người khác là con trưởng biết điều, nhưng vợ chồng con trưởng nhà bà ta đều rất giảo hoạt, chỉ có con thứ hai là hiền lành nhất.

Hồng chọn bóp quả mềm, dưỡng lão đương nhiên phải ở với người hiền lành.

"Sao con lại ở nhà? Lão nhị đi đâu rồi?" Bác hai Tống giờ mới nhìn thấy vợ lão nhị đứng bên cạnh, hỏi.

"Anh hai đi lấy củi rồi, con vốn cũng định đi cùng, nửa đường đau bụng nên về, vừa rồi hỏi xin chị dâu thuốc uống." Trần Hữu Minh vừa nói, vừa nhìn về phía chị dâu anh ta.

Chị dâu thứ nhìn anh ta: "Thế cậu đã khỏe chưa?"

"Cảm ơn chị dâu, em khỏe hơn nhiều rồi!"

Chị dâu thứ liếc anh ta một cái, từ khi trở về, người em chồng này liền thường xuyên trêu ghẹo cô ta.

Hôm nay cũng thế, rõ ràng muốn đi kiếm củi với anh hai cậu ta, cuối cùng nửa đường lại quay về, chọc cô ta cười không ngừng, đúng là một người lăn lộn quen...

Chuyện nhà họ Trần tạm thời không nhắc tới.

Chuyện Kiều Niệm Dao đuổi ba mẹ ruột chạy mất, sau lại đuổi bác hai Tống, lan truyền trong đại đội.

Dù là lần trước, hay là lần này, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, hầu hết đều không nói cô không tốt!

Trước kia vẫn nói Tống Thanh Phong tiêu tiền như rác, nhưng giờ có ai không khen cưới cô vợ này tốt?

Bác cả Tống lại càng hài lòng với cháu dâu này hơn!

Chỉ hơi tiếc nuối nói: "Bác không đến kịp, nếu không xem bác có đánh chết đồ không biết xấu hổ kia không!" Bà ấy ngay cả gậy cũng chuẩn bị rồi.

Vẻ mặt Kiều Niệm Dao tràn đầy sung sướng nói: "Không sao, cháu đánh cả phần của bác cả rồi, cháu không nỡ để bác tốn sức đánh, thật ra cháu còn sợ sau chuyện này bác sẽ mắng cháu ấy."

Bác cả Tống lập tức nói: "Sao bác lại mắng cháu được, bác khen cháu còn không kịp, phải làm thế, để cho cô ta nhớ lâu, nếu không với tính của cô ta, còn cảm thấy cháu ngượng ngùng thôi! Cháu cho cô ta một trận đòn độc, cô ta liền nhớ trong đầu!"

Kiều Niệm Dao cũng có ý này.

Đối với loại người như vậy, thái độ phải cứng rắn!

Vì cháu dâu thật sự có thể gồng gánh gia đình, từ tận đáy lòng, bác cả Tống rất mừng, cười nói: "Ông Hồ đến tìm bác, nói đủ số người vào thành phố rồi, ngày mai chúng ta vào thành phố một chuyến ha?"

Trong tay cháu trai nhất định vẫn còn phí giải ngũ, để ở nhà không an toàn, gửi tiết kiệm là an toàn nhất, còn có lãi để cầm!

Xe la của ông Hồ đi lại không tốn sức, cũng rất nhanh.

Kiều Niệm Dao gật đầu: "Được, ngày mai thu xếp cho Thanh Phong xong, cháu liền lên đường."

Cô cũng mượn cớ vào thành phố mua đồ, trong nhà thật sự chẳng có gì cả, giờ trời lạnh rồi, thịt không hỏng nhanh nữa, mua về nhiều chút, ướp lên ăn dần cũng được.

"Bác cả, ăn trưa với chúng cháu rồi hãng về." Kiều Niệm Dao đổi đề tài.

Cô hầm gà gần xong rồi.

Không chỉ hầm gà, cô còn hấp khoai lang, rửa sạch xong cho vào nồi hầm.

"Không cần, bọn cháu ăn đi, bác về đây."

Kiều Niệm Dao bèn vào múc một chén gà: "Con gà lớn lắm, cháu với Thanh Phong cũng ăn không hết, bác mang một chén về đi."

"Đừng, đừng, bọn cháu để lại mà ăn."

"Cháu vốn định hầm xong sẽ bưng một chén qua, bác không cầm về, cháu lại phải đưa qua, năm nay vẫn phải nhờ hai anh em Chu Đống, Chu Lương lấy thêm củi nữa."

Bác cả Tống nói cô: "Để hai anh em nó giúp đỡ chút cũng là nên làm, không phải chuyện gì to tát, không cần đáp lại gì đâu."

"Cháu biết hai anh em có lòng tốt, nhưng trong nhà vẫn còn người mà." Kiều Niệm Dao cười nói.

Dù là vợ của hai anh em, hay là Trần Quế Hoa, mẹ bọn họ, trước giờ đều không nói gì về chuyện này, còn không phải vì cô không để hai anh em làm không công sao?

Nhưng Kiều Niệm Dao không thèm để ý những việc này, vì người sống trên đời chính là như vậy, không thể nào một bên luôn được lợi, một bên luôn chịu thiệt.

Quan hệ như vậy không thể lâu dài.

Cô cũng không thích nợ ân tình.

Cô thích cách thanh toán như vậy.

Bác cả Tống bất lực, nhưng bà ấy biết tính cháu dâu, bà không cầm về, con bé thật sự sẽ đưa qua.

"Nhưng cháu múc nhiều quá, xớt một nửa đi."

"Không nhiều, bác cả đi chậm thôi, chén để mai tới lấy là được."

Bác cả Tống về rồi, Kiều Niệm Dao bèn múc hai phần ba thịt gà và khoai lang còn dư lại vào nhà ăn trưa với Tống Thanh Phong.

Hôm nay cãi nhau với bác hai Tống, không đi đưa cơm cho ông già được.

Ngày mai vào thành phố lại xách ít đồ ngon về, đến lúc đó gọi ông già đến nhà uống một ly với chồng của đồ đệ ông ấy.

Lúc ăn cơm, Kiều Niệm Dao không răn dạy chồng, còn gắp cho Tống Thanh Phong rất nhiều thịt, nhưng đùi gà lại bị cô ăn.

Tống Thanh Phong gắp cho cô, Kiều Niệm Dao cũng không khách khí.

Chờ ăn xong, dọn dẹp thỏa đáng, mới tính toán với anh.

Kiều Niệm Dao trực tiếp thể hiện sự bất mãn của mình, từ cô vợ ngọt ngào biến thành cô vợ cay độc: "Lần trước bà ta đến nói chuyện như vậy, sao anh không nói cho em? Hại em hôm nay còn kêu bà ta vào nhà."

Nếu cô biết chuyện này từ sớm, gặp đã không cần nhiều lời, xem có đánh chết bà già kia không!

Tống Thanh Phong nhìn vợ: "Anh tưởng là thái độ của anh đã rất rõ ràng, bà ta đã chết tâm rồi, không muốn làm bẩn tai em, không ngờ bà ta còn tới nói với em. Là lỗi của anh."

Thái độ nhận sai xem như thành khẩn, dứt khoát, Kiều Niệm Dao bấy giờ mới thu hồi lửa giận: "Sau này có chuyện gì phải nói cho em, đừng có ngậm miệng biết chưa?"

"Anh hiểu rồi vợ." Người đàn ông ngoan ngoãn nói.

Kiều Niệm Dao đau lòng vuốt ve mặt anh: "Có em ở đây, không ai có thể ức hiếp anh."

Mặt mày lạnh lẽo của Tống Thanh Phong dịu dàng lại.

Kiều Niệm Dao kích thích cảm xúc của anh xong, rồi để mặc anh, đi phơi đậu đũa.

Những thứ này đều là đồ ăn trong mùa đông, cô không muốn ăn cải trắng, củ cải suốt một mùa đông, mặc dù ăn cũng được nhưng thỉnh thoảng được đổi khẩu vị, ai mà không thích chứ?

Trừ phơi đậu đũa, bí đỏ sau nhà cũng đã chín.

Chỉ trồng mấy bụi bí đỏ, nhưng Kiều Niệm Dao có dị năng hệ mộc, nên đậu được rất nhiều quả, còn bự hơn đầu người, nhỏ thì nặng bảy, tám cân, lớn thì nặng khoảng mười cân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp