Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 40


1 tháng

trướctiếp

Không chỉ đánh một cái là xong, Kiều Niệm Dao tiếp tục hung hăng đánh: "Cho bà tới ăn tuyệt hộ này, cho bà tới ức hiếp Thanh Phong nhà tôi này, tôi không phát uy bà liền tưởng tôi là mèo bệnh hả?"

"Cháu làm gì vậy, làm gì vậy, bác cũng vì tốt cho cháu thôi! Chẳng lẽ cháu muốn vác gánh nặng này cả đời sao?!" Bác hai Tống bị đánh kêu la oai oái.

Gậy trong tay Kiều Niệm Dao càng đánh ác hơn: "Ai bảo Thanh Phong nhà tôi là phiền toái, tôi cứ vui vẻ cả đời phục vụ anh ấy đấy, tình nguyện cả đời chăm sóc anh ấy đấy, cho dù anh ấy biến thành dạng gì, ở trong lòng tôi không ai sánh được với anh ấy, các người ai cũng không cần anh ấy, anh ấy vẫn còn có tôi! Cho bà ức hiếp anh ấy này, cho bà có ý đồ với nhà tôi này!"

Bác hai Tống bị đánh đến hét lên: "Cô điên rồi, cô điên rồi, tôi là trưởng bối của cô đấy!"

Muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng lại, gậy của Kiều Niệm Dao đánh tới khiến bà ta ngăn cũng không ngăn được!

"Ngay cả ba ruột mẹ ruột tôi cũng đánh, bà là cái đinh gì, trưởng bối hả? Có trưởng bối như bà sao, cháu ruột không ổn, không nói giúp thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng như bà, tốt cho chúng tôi sao? Bà có ý định gì tôi biết rõ..."

"Nhưng tôi vì tốt cho cô thôi, cô còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cô muốn giống mẹ của nó mệt nhọc thành bệnh, cuối cùng tuổi trẻ đã bệnh chết à?" Bác hai Tống vừa tránh vừa hô.

Kiều Niệm Dao đuổi theo đánh: "Nếu là như vậy, đó cũng là mệnh của tôi, liên quan gì đến bà!"

Bác hai Tống thật sự không chịu nổi, bị đánh chạy ra ngoài, nhìn thấy hàng xóm đều vây lại, lập tức phát uy nói: "Nha đầu chết tiệt này, cô dám đánh trưởng bối như vậy, cô không sợ bị thiên lôi đánh sao!"

"Có đánh cũng đánh bà trước! Còn dám tự xưng là trưởng bối, phi!"

Nếu Kiều Niệm Dao để ý những ánh mắt kia, hai năm trước ba Kiều mẹ Kiều muốn tới dọn sạch nhà, đã không dám đánh họ tè ra quần.

Cô trực tiếp đứng ở cửa, chỉ vào bác hai Tống bị đánh nhếch nhác, mắng: "Tôi không mong người làm bác hai như bà có thể mang một khẩu lương, một đồng xu về thăm Thanh Phong, bởi vì cho dù bà có mang tới, tôi cũng sẽ không nhận! Bác cả và bác ba đưa năm mươi cân lương thực qua, nhưng tôi một hạt lương cũng không nhận, mời cầm về hết! Còn bà thì sao? Tay không đến cửa, ngay cả giả bộ một chút cũng không làm thì thôi đi, còn muốn ăn tuyệt hộ nhà cháu bà, muốn để đứa con trai tội phạm lao động cải tạo đó của bà đến chiếm đoạt nhà tôi?!"

"Bác hai nó, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy?" Mẹ Thanh Sơn trừng lớn mắt nói, bà ấy biết bác hai Tống không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không nghĩ tới, bà ta lại về nhà mẹ đẻ ăn tuyệt hộ?"

"Tôi đang nghĩ chuyện gì, có thể ép vợ Thanh Phong thành như vậy, không ngờ lại đúng là đến cửa ăn tuyệt hộ!"

"Là bác hai đấy, nhà mẹ đẻ chỉ có một độc đinh như vậy, vậy mà làm ra được loại chuyện này!"

"Còn không phải sao, tôi thấy bác cả và bác ba thằng bé đều đưa lương thực qua, nhưng vợ Thanh Phong đều không giữ lại, vị này thì hay rồi, tay không tới!"

"Không thì sao chứ, người ta đã muốn về nhà đẻ ăn tuyệt hộ rồi, bà còn mong bà ta có thể mang gì đến? Có mang cũng mang bộ chén đũa thôi!"

"..."

Người trong thôn không nhịn được bảy miệng tám lưỡi bàn tán.

Bác hai Tống thấy thế cục không ổn, vội vàng nói: "Tôi đâu có ý đó, tôi là thấy một mình nó phải chăm sóc cho Thanh Phong, trong ngoài đều cần nó, mới nghĩ ra cách điều hòa như vậy, muốn để Hữu Minh tới!

Cô không đồng ý thì thôi, tôi cũng không ép cô, đến nỗi phải cầm gậy đánh tôi sao? Anh họ cô là một thanh niên tốt, nguyện ý nguy cơ bị người chỉ trích mà đến cửa, cô đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt, coi lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú!"

Kiều Niệm Dao tới đây hai năm, cũng học được mấy lời mắng người, mở miệng liền phun ra: "Bà là gà dịch lòng dạ đen tối, trong lòng bà nghĩ gì tự bà biết, lương tâm bà đen thành như vậy, bà không sợ ông nội, bà nội, và cả ba mẹ tôi nửa đêm đến tìm đứa con gái ngoan, người chị hai tốt là bà tính sổ sao!"

"Tính toán cái gì, tôi từ xa cũng nghe được, tưởng người ta là kẻ ngốc mà lừa sao!"

"Ai mà không biết đứa con thứ ba của bà ta là tội phạm lao động cải tạo? Còn thanh niên tốt gì chứ, lớn tuổi cái gì cũng không có, quả phụ cũng chưa chắc cần người đàn ông như cậu ta!"

"Lần trước tôi còn thấy hai mẹ con họ bị Đại Hoàng đuổi chạy ra ngoài, còn tưởng Đại Hoàng quá dữ, kết quả lại là như này, sao không cắn chết người luôn đi!"

"..."

Người trong thôn bàn tán với nhau, giọng điệu vô cùng khinh bỉ.

Bác hai Tống định nói gì đó, Kiều Niệm Dao quát lớn: "Hôm nay tôi để lại lời này cho bà, thu lại cái tâm tư xấu xa của bà đi! Tôi tự nguyện ở lại chăm sóc Thanh Phong, không ai bức ép được tôi! Bởi vì, không có Thanh Phong thì sẽ không có tôi! Không có anh ấy, hai năm trước tôi sớm đã chết đuối rồi! Bây giờ Thanh Phong bị thương vì bảo vệ tổ quốc, đó là vinh dự, đó là huy chương của một người đàn ông, tôi tự hào vì anh ấy! Cho dù cả đời này anh ấy đều phải cần tôi phục vụ, tôi cũng cam tâm tình nguyện, không chút một chút bất mãn!"

Lời này nói ra, không ít ánh mắt người có mặt tại đây đều mang theo bội phục và cảm động.

"Vợ Thanh Phong, cháu nói rất hay!" Mẹ Thanh Sơn là người đầu tiên vô cùng cảm động.

Nghe đại đội trưởng Tống nói, với tự mình nghe Kiều Niệm Dao nói ra ngay trước mặt mọi người là hai cảm nhận hoàn toàn khác.

Thực sự cảm động lòng người.

Những người tha hương càng không cần phải nói.

Mặc dù có người chế giễu, chẳng hạn như bác Triệu nhà họ Triệu có con bị kết tội lưu manh, nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh: "Nói lời này còn sớm lắm, giờ mới là bắt đầu thôi, chờ thời gian trôi qua, liền nói không chừng!"

Nhưng đa số đều cảm thấy, nửa đời sau của Tống Thanh Phong có chỗ trông cậy rồi!

Vợ cậu ta thật sự bằng lòng ở lại chăm sóc cậu ta!

Hôm nay bác hai Tống đã hoàn toàn mất mặt!

"Sau này cô đừng có hối hận là được!" Bác hai Tống tức giận nói.

Kiều Niệm Dao hô Đại Hoàng: "Đại Hoàng, đuổi bà ta ra khỏi đại đội Hồng Kỳ chúng ta!"

Đại Hoàng sớm đã vận sức chờ phân phó, không kịp chờ nữa, lập tức sủa lớn nhào đến.

Bác hai Tống bị dọa đến răng rơi đầy đất, lăn một vòng chạy mất, Đại Hoàng đuổi theo phía sau, thấy bà ta định dừng, liền xông lên muốn cắn.

Bác hai Tống không dám ngừng nữa.

Một người một chó, trực tiếp trở thành phong cảnh trang điểm cho đại đội Hồng Kỳ.

Mãi đến khi bị Đại Hoàng đuổi xa khỏi đại đội Hồng Kỳ, Đại Hoàng mới quay đầu về, không để ý đến bà ta nữa.

Bác hai Tống phải nói tức giận cực kỳ!

Vốn là thế nhất định thành, kết quả không ngờ, lại bị đuổi ra khỏi cửa!

Lúc về đến nhà, Trần Hữu Minh đang nói chuyện với chị dâu thứ hai của anh ta, chị dâu bị anh ta chọc cười không ngừng.

Bác hai Tống đang bực bội, cũng không để ý.

Còn Trần Hữu Minh, cũng vội vàng tiến tới hỏi: "Mẹ, mẹ về rồi, chuyện sao rồi? Cô ta đồng ý chưa?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp