Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 39


1 tháng

trướctiếp

Đúng lúc đụng phải Kiều Niệm Dao đang ra ngoài đổ nước giết gà dơ.

"Bác hai anh tới."

Kiều Niệm Dao ngược lại không thèm để ý bà ta tay không tới, hiện giờ mọi người đều không dễ dàng, mời bà ta vào, cho là bà ta tới thăm Tống Thanh Phong.

Bác hai Tống cười đi vào: "Bác hai cũng khó có khi rảnh, không phải liền tới thăm sao?"

Đại Hoàng thấy bà ta không khỏi nhe răng, bác hai Tống vội vàng nói: "Chó của cháu hung quá đó, lần trước bác và Hữu Minh tới, suýt nữa bị nó cắn!"

"Lần trước?" Kiều Niệm Dao sửng sốt: "Bác hai đã đến sao?"

"Đã đến, đại đội bọn cháu chia lương thực, cháu đi chia lương thực rồi, Thanh Phong không nói với cháu sao?" Bác hai Tống không nhịn được nói.

Kiều Niệm Dao liếc bà ta một cái: "Thanh Phong chưa nói."

"Chưa nói cũng không sao." Bác hai Tống cười, chờ lát nói với nó là được.

"Cháu còn giết gà à?"

"Vâng, bác hai lát ở lại ăn cơm."

"Sao không biết xấu hổ vậy được, cháu xem bác hai tới, cũng không cầm theo gì tới." Bác hai Tống cười nói, bà ta vừa nói vừa quan sát cháu dâu này, mặc dù đã hai năm trôi qua, nhưng gương mặt này, dáng người này vẫn không thay đổi chút nào.

Nếu là ở thời phong kiến, thế nào cũng được tuyển tú vào cung làm chủ tử nương nương.

Chẳng trách nhà họ Kiều há mồm sư tử đòi năm trăm đồng tiền sính lễ trên trời.

Càng chẳng trách cháu bà ta bằng lòng làm người tiêu tiền như rác, tuổi trẻ gặp cô gái như vậy, ai mà khống chế được?

Chỉ là bây giờ phải hời cho con trai mình rồi.

Con trai thực là quá nhung nhớ, sốt ruột giục bà ta tới đây!

Nghĩ đến con trai, bác hai Tống đang định nói gì đó với Kiều Niệm Dao.

Giọng nói của Tống Thanh Phong từ trong phòng truyền ra, lòng cảnh giác của anh dâng lên:

"Vợ, có phải bác hai tới không?"

"Là bác hai tới." Kiều Niệm Dao đáp.

"Thanh Phong, cháu sao rồi?" Bác hai Tống trước tiên đi vào xem cháu trai.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt của cháu trai, bà ta liền biết đồ tính khí thúi này vẫn chưa nghĩ thông.

Thật là, đã luân lạc thành vậy rồi!

Hơn nữa, người làm bác này cũng vì tốt cho nó, nếu không phải nhà họ Tống là nhà để của bà ta, bà ta đã không nỡ tặng không một đứa con trai lớn như thế rồi!

Sắc mặt Tống Thanh Phong cực kỳ âm trầm: "Cháu vẫn khỏe, nếu bác không có việc gì thì nhanh về đi, bằng không bác cả đến, bác liền không đi được nữa!"

Sao Kiều Niệm Dao nghe thấy không đúng lắm nhỉ?

"Có chuyện gì thế?"

Bác hai Tống không muốn bị cháu trai phá hỏng chuyện, liền kéo cô ra ngoài nói: "Lần trước bác hai và Hữu Minh đến, nói chuyện với Thanh Phong, đã làm Thanh Phong mất hứng."

Kiều Niệm Dao liếc bà ta một cái: "Bác nói gì với Thanh Phong?"

Bác hai Tống thở dài: "Bác hai chỉ muốn khuyên nó, để nó nghĩ thông chút, dù sao cháu vẫn còn trẻ như vậy, nhưng nó nghe bác hai nói xong, liền thẹn quá hóa giận, đứa nhỏ ngốc này, bác hai còn có thể hại nó sao? Bác chỉ có một đứa cháu trai, bác cũng vì tốt cho nó thôi!"

Kiều Niệm Dao dằn lòng xuống, nói: "Rốt cuộc bác đã nói gì với anh ấy?"

Vẻ mặt bác hai Tống tràn đầy đồng tình và thương hại: "Bác hai đâu thể nói gì? Chỉ cảm thấy mệnh cháu thật khổ, lúc ở nhà đẻ bị nhà đẻ coi như trâu ngựa sai khiến, lớn lên nhà đẻ còn muốn bán cháu cho lão già ế vợ, ép cháu nhảy sông tự sát. Cũng may nhờ Thanh Phong cứu cháu lên, kéo cháu ra khỏi hố lửa đó. Bác hai vốn cũng cảm thấy đi theo Thanh Phong, cháu có thể sống tốt, nào nghĩ tới Thanh Phong lại thành ra như vậy? Sau này Thanh Phong sẽ phải sinh hoạt trên giường, ăn uống vệ sinh đều do cháu ôm đồm, không chỉ trong nhà cần cháu, bên ngoài cũng cần cháu chống thể diện, một ngày hai ngày còn được, nhưng cả đời như vậy, ai có thể chịu được? Cháu còn trẻ, đời này định cứ chịu đựng sống như vậy sao? Đấy không phải là vừa ra khỏi hố lửa này, lại nhảy vào hố lửa khác sao?"

Kiều Niệm Dao liếc bà ta một cái.

Đây là lời bà bác ruột có thể nói ra miệng sao? Không suy nghĩ cho cháu mình, lại suy nghĩ cho người ngoài như cô?

Nhưng bác hai này cũng không phải người thánh mẫu như vậy.

Thấy cô im lặng, liền khẳng định bị kích thích vì lời của mình.

Bác hai Tống tiếp tục nói:

"Nếu có thể, bác hai thật sự hận không thể chịu khổ thay Thanh Phong, cũng để hai cháu được sống tốt. Nhưng đó chỉ là vọng tưởng của bác hai, không thể nào thực hiện được. Nhưng nếu Thanh Phong đã như vậy, chúng ta nên lấy dũng khí tích cực đối mặt với chuyện này, cháu nói đúng không?"

"Đúng vậy." Kiều Niệm Dao phối hợp gật đầu một cái.

Bác hai Tống được khích lệ: "Dao Dao, bác hai biết cháu là người tốt, nhưng một đời dài như vậy, cuộc sống không thấy ánh mặt trời quá hành hạ người. Mặc dù Thanh Phong đã cứu cháu, nhưng cũng không thể để cháu cả đời làm trâu làm ngựa như vậy được, vậy quá ủy khuất cho cháu, cũng quá làm khó cháu! Nên bác hai liền bàn với Hữu Minh, chính là anh họ cháu đó, muốn để nó đến nhà chăm sóc Thanh Phong, làm lao động chính trong nhà, cũng có thể chống môn hộ cho nhà họ Tống, có nó tới giúp chăm sóc Thanh Phong, để nó làm lao động chính, cháu cũng có một bờ vai để dựa vào, không cần mệt mỏi như vậy nữa, Thanh Phong cũng được chăm sóc tốt hơn, xem như nhất cử lưỡng tiện, không chỉ bác hai, bác bác khác của cháu cũng có thể yên tâm. Cháu thấy thế nào?"

Nói xong những lời này, bác hai Tống liền chờ cô mừng rỡ như điên đồng ý với bà ta.

Suy cho cùng, đàn ông đưa tới cửa như thế, sức lao động chính, chính là thứ mà hiện giờ cháu dâu cần, sẽ không ngu ngốc từ chối.

Chẳng lẽ thật sự thủ một người tê liệt suốt đời sao?

Chân đã thành thế kia, có nhân đạo hay không là hai chuyện hoàn toàn khác!

Nếu không được, không chỉ phải ở lại bưng cứt bưng đái, còn phải thủ quả cả đời, người phụ nữ nào chịu được?

Đặt mình vào người, nếu đổi lại bà ta là Kiều Niệm Dao, nghĩ thôi cũng thấy vô vọng!

Nếu bà ta là Kiều Niệm Dao, có người tìm đến nói việc này, bà ta sẽ đội ân đội đức, đồng ý không chút do dự!

Kiều Niệm Dao từ câu đầu tiên của bà ta đã biết không nói được lời gì hay.

Nhất định là lần trước nói gì không tốt, Tống Thanh Phong không nói cho cô, lần này thấy bà ta tới, sắc mặt mới xấu như vậy.

Nhưng vì hai người bác cả Tống, bác ba Tống đều rất tốt, cô cũng không nghĩ bác hai Tống theo hướng quá xấu, cho dù tay không đến cửa, cô cũng không để ý.

Lại không ngờ, lòng người cách cái bụng.

Hóa ra bác hai này là thấy cháu trai nhà mẹ đẻ liệt giường, ăn tuyệt hộ mà đến!

*Ăn tuyệt hộ: tục lệ phong kiến, nhà không có con trai nối dõi sẽ bị chiếm sạch tài sản.

Kiều Niệm Dao vừa tìm gậy, vừa nói: "Anh họ? Anh họ nào, còn lớn hơn Thanh Phong, chẳng lẽ vẫn chưa kết hôn?"

"Còn không phải vì xảy ra vài chuyện, nên trễ nải sao?" Bác hai Tống vội vàng nói.

Kiều Niệm Dao bừng tỉnh: "Là con trai tội phạm lao động cải tạo của bác sao? Cái người đánh bạc bị bắt đi cải tạo lao động, vợ thì tái hôn đúng không?"

Hai năm nay, cô cũng từng nghe bác cả Tống kể về tình cảnh nhà các bác.

Bác hai Tống không khỏi mắng thầm bác cả Tống, Kiều Niệm Dao biết, hiển nhiên mười phần có tám, chín phần là nghe từ chị ta!

Vội vàng giải thích: "Ngày xưa nó bị liên lụy, giờ mới trễ nãi, nhưng cháu yên tâm, bây giờ nó rất ổn định, chỉ là hôm nay không tới được, anh họ cháu cũng rất cao ráo khỏe mạnh, ngũ quan đàng hoàng, đảm bảo cháu... Ối!"

Còn chưa dứt lời, Kiều Niệm Dao đã tìm được cây gậy thuận tay, một gậy đánh qua.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp