Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 38


1 tháng

trướctiếp

Ánh lửa từ nến và vàng mã trong đêm khuya vô cùng rõ ràng, chiếu lên mặt lão có chút giống cái xác khô, trông rất đáng sợ.

Tin là nửa đêm, dù là cô gái xinh đẹp như hoa, bị ánh lửa phản chiếu cũng sẽ âm u kinh khủng mà thôi, lão già khụ này càng không cần phải nói.

Nhưng ông không thèm để ý, cười lảm nhảm với sư phụ mình.

Nói một hồi lâu, thấy thời gian sắp hết, lúc này mới dò tìm xung quanh đó, sau khi tìm đúng vị trí, liền hạ xẻng.

Đất trong núi khá tơi xốp, nên đào chỉ khoảng mười phút.

Lấy hộp gỗ chôn sâu dưới đất lên, ông mở hộp ra, bên trong có mấy cuốn sách được bọc lại.

Có sách y của sư môn, có cả thư tay tâm đắc của sư phụ, thậm chí còn có một ít vàng bạc châu báu, không nhiều, nhưng cũng xem như có chút của cải.

Gạt số thỏi vàng, đồng bạc, trân châu dây chuyền phỉ thúy vòng ngọc gì đó sang một bên, lấy sách y và thư tay tâm đắc ra.

Ông nói với sư phụ: "Sư phụ, nha đầu kia cũng không tệ lắm, để con bé học một chút, xem có thể học được bao nhiêu, ít nhiều cũng xem như có bản lĩnh trong người, chỉ dựa vào chút việc trên đồng ruộng, có thể kiếm được mấy cân lương thực? Sau này chồng con bé còn phải dựa vào con bé nuôi nữa. Tôi thấy tính con bé rất kiên trì, cũng rất thông minh, dạy con bé kỹ thuật xoa bóp, con bé vừa học liền hiểu, hẳn là một mầm non không tệ. Lần sau chờ con bé có chút thành tựu, lại dẫn con bé đến dập đầu với ngài, để con bé nhận tổ quy tông, biết mình đến từ phái trung y. Nếu không thành tựu, sẽ không dẫn tới, đỡ làm ngài phát bực."

"..."

Ông lảm nhảm nói với không khí: "Được rồi, đã tới đây rồi, đi ra đi, sách y này cậu không dùng được, tôi sẽ mang đi. Về phần số châu báu này, liền đưa cho cậu, nhưng đừng nói với ai, sau khi rời khỏi nơi này, đường rộng thênh thang, ai đi đường nấy."

Một hồi lâu, vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua.

Ông nhanh chóng chôn hộp gỗ lại, tất cả tro bụi đốm lửa gì đó đều chôn sạch, không để lại một chút tai họa ngầm.

Rồi mới dùng số dây leo kia đậy lên, che phủ ngôi mộ.

"Đừng để người khác thấy, nếu không sẽ san bằng ngài, đám yêu ma quỷ quái kia như điên rồi vậy."

Đậy kín ngôi mộ, sau khi chắc chắn không có gì sơ suất, mới mang theo đồ rời đi.

Đợi khoảng nửa tiếng, ông lại thần bí khó lường trượt từ trên thân cây xuống, không biết ông ấy trốn trên từ lúc nào.

Thật sự chắc chắn không có người theo dõi, bấy giờ mới hài lòng rời đi.

*

Kiều Niệm Dao đương nhiên không biết, một câu dưỡng lão, mấy cái bánh bao và một bữa sủi cảo của mình đã thu mua được ông Mã.

Làm ông hơn nửa đêm chạy đến phần mộ trong rừng sâu đào thư tay và y điển truyền thừa của sư môn.

Sáng hôm sau thức dậy, liền phát hiện cả người bị Tống Thanh Phong ôm vào lòng.

Cô thì gối trên cánh tay anh!

Không nhịn được nghĩ đến giấc mơ tối qua.

Nằm mơ thấy mình mang thai.

Khó tránh lại mơ như vậy, dù sao trước khi ngủ, cô cũng ôm anh hôn một trận.

Nhưng tên đã trên dây, anh vẫn nhịn được, cô cũng bội phục rồi.

Nếu không phải có phản ứng, cô đã cho là anh thật sự không ngẩng.

Nhưng cô biết, về mặt tâm lý, anh vẫn chưa nghĩ thông.

Cô cũng chỉ khiêu khích một chút thôi, hôn một cái đỡ nghiện.

Cuối tháng mười âm lịch, trời đã rất lạnh, khoảng mười ba, mười bốn độ, nhất là vào buổi sáng.

Kết quả vì có Tống Thanh Phong, chăn cực ấm không nói, giờ ôm anh, càng như ôm một lò lửa lớn.

Kiều Niệm Dao ngước lên nhìn anh: "Anh Phong, chào buổi sáng."

Tống Thanh Phong khàn giọng nói: "Vợ, chào buổi sáng."

Kiều Niệm Dao không vội rời khỏi lòng anh.

Tống Thanh Phong cũng không vội thức dậy, tham luyến phần ấm áp sáng sớm này.

Kiều Niệm Dao ôm anh, giọng mềm nhũn, giả vờ đáng thương nói: "Buổi sáng như này, em mong hai năm rồi."

Sáng sớm ngủ dậy, Tống Thanh Phong đã bị rót đầy mật.

"Em hy vọng phần đời về sau, mỗi lần tỉnh lại, đều có thể có được ấm áp như vậy." Tiểu yêu tinh câu người tiếp tục nói.

Tống Thanh Phong ôm chặt lấy cô.

Năm đó chỉ là trách nhiệm, dù sao cũng đã chạm vào cơ thể người ta, phải chịu trách nhiệm, nhưng chỉ vẻn vẹn thế thôi.

Nhưng giờ, anh lại ý thức cực kỳ rõ, đây chính là vợ của anh, vợ của Tống Thanh Phong anh, người vợ cả một đời.

Kiều Niệm Dao bị người đàn ông ôm vào lòng, cảm giác thật chân thật.

Mặc dù không có anh, cô vẫn không sầu như thường, cô luôn giỏi dựa vào chính mình, nhưng tình cảm là thiên tính của phụ nữ.

Có người chồng biết nóng biết lạnh, lại tri kỷ, là một chuyện không thể nào chê.

Nhưng cũng không ỷ lại trên giường đất lâu, nên đánh răng liền đánh răng, nên giải quyết vấn đề sinh lý liền giải quyết vấn đề sinh lý.

Vì thời gian còn sớm, nên Kiều Niệm Dao định đến công xã xem có còn thịt cắt không.

Tình cờ gặp một bà cụ đang xách gà đi công xã đổi.

Một con gà ở nhà cô đã đút cho chồng, giờ chỉ còn lại hai con, giữ lại đẻ trứng, không định ăn.

Như vậy nhà mới liên tục có trứng mà ăn.

Bà cụ định đến trạm thu mua đổi tiền mua muối và diêm, hai thứ đó Kiều Niệm Dao đều có, còn cho bà cụ thêm một hộp diêm.

Giao dịch này không thành thì sao?

Lấy vật đổi vật, không xem là đầu cơ trục lợi.

Có con gà này, không cần phải cắt thịt, dù sao lượng thịt công xã cung cấp có hạn, đến muộn chỉ còn lại đồ thừa.

Xách con gà về nhà, Kiều Niệm Dao bắt đầu nấu bữa sáng, bữa sáng đơn giản, nấu ít khoai lang ăn là được, khoai lang hiện giờ là món ăn chính.

Nhà nào cũng vậy, khoai lang nên ăn sớm, nếu không dễ bị hư, đấy là lãng phí lương thực.

Ăn sáng xong, Kiều Niệm Dao mới đun nước nóng giết gà, nhổ lông.

Trực tiếp làm món gà hầm nấm, dù sao nhà còn nhiều nấm mật, có cả mấy loại nấm khác, mộc nhĩ, hoa quả khô, đều có đủ.

Trong phòng, Tống Thanh Phong cũng không nhàn rỗi, bóc đậu phộng trên giường đất.

Mặc dù hai chân không được, nhưng không phải tay vẫn tốt sao, dù là bóc đậu hay nhặt đậu đều làm được.

Đúng lúc này, bác hai Tống tà tâm chưa chết lại tìm đến cửa.

Thật ra, bản thân bác hai Tống muốn chờ thêm khoảng thời gian nữa, lần trước tới đây mới được mấy ngày, chuyện này phải để tự Kiều Niệm Dao sốt ruột, đừng quá chủ động.

Phải kích thích của nó, để nó biết, nhà mình hy sinh bao nhiêu, đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ.

Chờ thời cơ đến, tới bàn, nó chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng không ngăn được Trần Hữu Minh đói khát khó nhịn, ra sức thúc giục.

Thế là chưa được mấy ngày, bác hai Tống lại lần nữa tìm tới.

"Bác hai nó, lại tới thăm Thanh Sơn sao?" Mẹ Thanh Sơn thấy bà ta liền hỏi.

Bác hai Tống cười nói: "Đúng vậy, Thanh Phong chính là cháu trai duy nhất của tôi, tôi có thể không tới thăm sao, cũng đâu có ở xa."

Trong mắt mẹ Thanh Sơn lóe lên tia khinh bỉ.

Quen biết bao nhiêu năm, ai còn không hiểu ai?

Lời dễ nghe ai mà chẳng biết nói?

Tay không đến thăm cháu trai, ngay cả thể diện cũng không làm, nhìn bác cả, bác ba của thằng bé kìa, đó mới thật sự là thương cháu!

Ứng phó mẹ Thanh Sơn xong, bác hai Tống đi thẳng đến nhà cháu trai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp