Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 37


1 tháng

trướctiếp

Kiều Niệm Dao gật đầu: "Em hiểu rồi, chờ anh khỏe, em sẽ đi."

Nghe vào tai Tống Thanh Phong, chính là sẽ không đi, vì anh không thể khỏe lại.

Kiều Niệm Dao tiếp tục chà lưng cho anh.

Mấy tháng này cô phải vất vả một chút, nhưng suốt phần đời còn lại anh sẽ không quên đoạn thời gian đen tối này, cô đã không xa không rời như thế nào.

Mặc dù tình cảm là chân tâm thật ý, nhưng đôi lúc cũng phải có chút chiêu trò.

Không phải người xưa vẫn nói, thâm tình không giữ được, chỉ có thủ đoạn đắc nhân tâm sao.

Tóm lại phải giữ người này mới được.

Tống Thanh Phong thoải mái tắm, cảm thấy cả người khoan khoái không chỉ gấp mấy lần.

Mặc quần áo cho anh xong, để anh lên giường, cô đổ nước xong liền dọn nước đọng trong phòng, rồi nhào bột chuẩn bị làm bánh bao chay.

Ngoài ra, rượu thuốc trong nhà hết rồi, phải qua tìm lão gia tử lấy.

Nhưng không phải tay không tới.

Ngày hôm sau, khi đến trạm y tế công xã, cô mang theo sáu cái bánh bao.

Mặc dù là bánh bao chay, nhưng bên trong có bún, cải thảo, đậu hũ, cà rốt, hành và muối hạt tiêu các thứ.

Dùng hộp đựng mang tới, vẫn còn nóng hổi, cắn xuống đúng là ngon muốn nuốt cả lưỡi.

"Rượu thuốc ở chỗ đó, cháu mang đi đi." Ông Mã không khách khí ăn bánh bao chay, chỉ vào hai bình rượu thuốc.

Bỏ rượu thuốc vào giỏ, Kiều Niệm Dao cười nói: "Tôi gói cả sủi cảo nữa, buổi trưa tới khám cho chồng của đồ đệ ông, nhân tiện ăn bữa sủi cảo, nhân thịt, hẹ, trứng, tôm khô, còn ngon hơn bánh bao này nữa."

"Không ăn, không ăn." Ông Mã lắc đầu lia lịa.

"Ông nhớ tới nhé."

Thấy cô định đi, ông Mã mới nói: "Tôi thật sự không thể chữa khỏi cho cậu ta."

Kiều Niệm Dao dừng bước, xua tay, rồi rời đi.

"Ông Mã, ai vậy, sao lại mang bánh bao cho ông?" Hai bác sĩ còn lại của trạm y tế tò mò hỏi.

"Là cháu dâu của bí thư chi bộ cũ của đại đội Hồng Kỳ, chồng con bé là quân nhân, làm nhiệm vụ chân bị thương, bị đưa về, không phải hồi trước từng đến tìm tôi sao, tôi nói tôi không chữa được, con bé vẫn không từ bỏ." Ông Mã nói.

Nói vậy liền hiểu, có chút thương hại: "Còn trẻ vậy mà."

Ông Mã im lặng, chỉ ăn một cái bánh bao, phần còn lại chia cho bọn họ: "Hai người cũng nếm thử xem."

"Người ta tặng ông, bọn cháu đâu thể ăn được." Hai bác sĩ trẻ tuổi, một nam một nữ, ngượng ngùng nói.

"Ăn đi, để nguội ăn không ngon.

Hai người liền cầm lấy một cái, đều khen: "Ngon quá, nhân cũng nhiều."

"Đúng là ngon thật, con bé có chuyện gì qua nhờ, tôi không ở đây, các cháu cũng giúp con bé một chút, con bé cũng không dễ dàng."

Hai bác sĩ trẻ tuổi gật đầu: "Nhất định, nhất định."

Buổi trưa, ông Mã không đến.

Kiều Niệm Dao mang sủi cảo qua: "Ông sợ tôi ỷ lại vào sao? Bảo ông tới ông không tới, sủi cảo mới ra lò là ngon nhất, bây giờ thì kém hơn một chút."

Ông Mã liếc cô một cái: "Cháu có đưa tôi cũng không trả được tiền."

"Thanh Phong có tiền an trí, chút tiền đó ông giữ mua ít đồ ăn no uống say là được." Kiều Niệm Dao đổ sủi cảo vào trong chén cho ông, một chén sủi cảo lớn: "Nhân lúc nóng ăn nhé, tôi đi về trước."

Cô không ở lại lâu, lập tức rời đi.

Ông Mã ngửi mùi, mũi giật giật, nhìn chén sủi cảo kia, động đũa, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Không ăn lãng phí, nói không chữa được không nghe. Ồ, tay nghề cũng không tệ lắm, còn rộng rãi, cho một chén lớn như vậy."

Buổi tối.

Ông Mã tránh người, vác xẻng sắt ra ngoài.

Đi được một đoạn, ông dừng lại, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng đi theo nữa, đi ra đi."

Đợi hơn mười giây, vẫn không có động tĩnh gì, ông Mã mới vác xẻng đi tiếp.

Đi theo con đường nhỏ trong thôn, đi một hồi, ông liền tức giận nói: "Làm gì vậy? Xong chưa, còn chưa ra, nhất định phải để lão già này bắt ra mới được đúng không?"

Ông không đi nữa, đứng đợi tại chỗ.

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì, ông Mã bấy giờ mới đi tiếp.

Đi khoảng một giờ, sắp vào núi, ông mắng một tiếng: "Định núp đến khi nào? Còn không ra đi!"

Một hồi lâu sau, ông nhìn trái nhìn phải, rồi lặng lẽ mò mẫm đi vào trong núi.

Đường núi không dễ đi, nhưng bình thường ông vẫn hay vào núi hái thuốc, đã quen đường.

Đêm đi đường núi cũng không thở dốc!

Trong rừng sâu có một phần mộ, rất bí mật, nằm ngay dưới vách núi, bị dây leo bao phủ.

Vẫn là ông Mã tốn sức phát quang dọn dẹp một lượt, mới lộ ra ngôi mộ này.

Ông lau đi lau lại tấm bia mộ cũ kỹ, lau đến khi sạch sẽ, mới mỉm cười.

"Sư phụ à, đồ đệ bất hiếu Mã Bác Giang đến thăm lão nhân gia ngài đây. Ngài đừng giận, không phải cố ý lâu như thế mới tới, mà vì hiện giờ tôi đang làm ở trạm y tế, có biên chế chính quy, người trong công xã còn khen y thuật của tôi, có chuyện gì cũng thừa nhận tôi. Ha, bọn họ không biết, y thuật của tôi kém cỏi nhất trong số các học trò của sư phụ, năm đó tôi cũng nhiều lần bị sư phụ mắng gỗ mục không thể đẽo. Y thuật của tôi bọn họ cũng khen được, nếu thấy y thuật của các sư huynh, và cả y thuật của lão nhân gia ngài, còn không phải rập đầu lạy miệng hô thần tiên sống sao? Phải rồi, lần này tôi mang cho ngài thứ tốt đây, ngài đoán xem tôi mang thứ gì đến? Ngài thông minh như vậy, nhất định đoán được tôi mang rượu ngon đến cho ngài đúng không? Đây là thứ ngài thích nhất khi còn sống, xem thử mùi vị sao nào? Dù sao tôi uống thấy rất ngon, vị nhân sâm đậm, mới uống mấy hôm, tinh thần tốt hơn nhiều, đúng là đại bổ."

"..."

Ông cắm cây nên đặc biệt mang tới, thắp hương, đương nhiên không quên lấy ly và bình rượu trong túi ra, rót đầy cho sư phụ ông.

"Đây là rượu nhân sâm nha đầu kia biếu tôi, nhắc tới cũng quái, tôi tìm khắp núi cũng khó mà tìm được nhân sâm, nha đầu kia lại tùy tiện mang đi ngâm rượu, một vò rượu kia phải ngâm ba cây nhân sâm trăm năm, tôi đoán chừng số nhân sâm trong núi, mười phần có tám, chín phần là bị nha đầu kia đào sạch rồi. Nha đầu kia còn không biết đào, đứt râu đứt rễ từa lưa, đúng là lãng phí. Đúng rồi, nha đầu kia gọi là Kiều Niệm Dao, dập đầu với tôi, muốn bái tôi làm sư, nói dưỡng lão cho tôi. Hà hà, không dối sư phụ, tôi động lòng, đời này tôi không lấy vợ sinh con, sau khi ngài đi tôi cứ mơ hồ sống như vậy, đột nhiên có người dập đầu với tôi, nói một ngày là sư suốt đời là cha, sẵn lòng dưỡng lão cho tôi, tôi không đỡ nổi. Bánh bao sáng nay đưa tới rất ngon, buổi trưa cũng đặc biệt đưa sủi cảo tới, không uổng công tôi để bụng chờ, một chén đầy ắp, con bé cũng thật rộng rãi. Tôi ăn bánh bao, ăn sủi cảo, liền nghĩ tới trò chuyện với ngài, ngài nói xem, tôi thu một đồ đệ cho sư môn có được không?"

"..."

Ông rót đầy ly rượu cho sư phụ trước mộ, vừa lải nhải cười nói, thỉnh thoảng còn cười khà khà, cực kỳ quỷ dị và khủng bố.

Nhớ ra, ông lấy vàng mã từ trong túi vải ra, đốt ngay trước mộ phần: "Ngài xài tiết kiệm một chút, vàng mã này hiện giờ không dễ mua được đâu, tôi hỏi thăm rất lâu mới được, mặc dù đã mua hết, nhưng chủ quán chỉ có chút này, không nhiều. Đồ đệ cũng thật vô dụng, lúc ngài còn, không thể biếu ngài thứ gì tốt, tổ yến vi cá bào ngư, không thể cho ngài nếm thử cái nào, giờ xuống đất rồi, còn để ngài tiêu pha tiết kiệm."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp