Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 36


1 tháng

trướctiếp

"Mấy hôm nay, con bé cũng chăm sóc Thanh Phong rất tốt, em xem bây giờ Thanh Phong không có vấn đề gì lớn đúng không? Đều là vợ thằng bé dỗ tốt, sắp xếp thỏa đáng cho thằng bé, xem ra đã nghĩ thông rồi, em không biết lúc thằng bé mới trở về, chị cũng sợ thằng bé nghĩ không thông."

Bác ba Tống nghe hiểu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi nhìn tình trạng của cháu trai, mọi mặt đều rất rốt!

Nhưng cũng nhớ ra: "Nhà họ Kiều thì sao? Có nói gì không?"

"Bọn họ có thể nói cái gì, năm trăm đồng lúc đầu chính là mua đứt, Dao Dao thậm chí còn đổi cả tên mình, cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà đẻ, nếu bọn họ dám tới gây sự, nhà họ Tống chúng ta cũng không phải ăn chay!" Bác cả Tống cười lạnh nói.

Đối với nhà họ Kiều bán con gái, bà ấy cực kỳ khinh thường!

Nói xong chuyện này, bác cả Tống lại nhắc chuyện bác hai Tống đánh chủ ý, bác ba Tống cũng tức giận: "Chị ta còn dám có chủ ý này?"

"Chị không có ở đó, nếu không em xem chị có chỉnh đốn đồ ngu này không, chị đoán cô ta còn chưa bỏ ý định đâu, lần sau còn dám đến xem chị có đánh chết cô ta không, cây gậy ngoài cửa chính là chừa lại cho cô ta!" Bác cả Tống cười lạnh nói.

"Đánh mạnh vào, cho chị ta nhớ lâu!" Bác ba Tống nói.

Ở bên này hồi lâu, bác cả Tống muốn giữ lại ăn cơm, nhưng bác ba Tống không ăn, mà mang theo bánh bột ngô.

Lại trở lại nói chuyện với Tống Thanh Phong, cũng dặn Kiều Niệm Dao đừng vội nấu cơm trưa, bọn họ tự mang bánh ngô hấp rồi.

Chỉ là Kiều Niệm Dao không quan tâm: "Không được, cháu đã pha bột rồi."

Làm bánh rán hẹ trứng, và súp trứng cà chua.

"Dao Dao, thực sự không cần nấu đâu." Bác ba Tống nói.

"Bánh ngô hấp để đó đi, lát nữa chúng ta cùng ăn bánh rán, bác ba vào trong trò chuyện với Thanh Phong đi." Kiều Niệm Dao kiên quyết.

Hiếm khi về một lần, nhất định phải ăn một bữa mới được đi.

Bác ba Tống thấy cô nhanh nhẹn, đành phải bảo Triệu Gia Minh xem trong nhà, coi có gì cần sửa không.

Chuồng dê có thể sửa một chút, qua thời gian nữa sẽ lạnh, hiện giờ chuồng dê hơi lọt gió.

Triệu Gia Minh sửa chuồng dê, bác ba Tống thì đi vào trò chuyện với cháu trai.

"Bác nghe bác cả cháu nói, vợ cháu không muốn đi, chỉ muốn ở lại chăm sóc cháu."

"Vâng." Tống Thanh Phong gật đầu.

Mấy hôm nay anh về, đều là vợ anh chăm sóc, không thấy một chút mất kiên nhẫn hay khó chịu.

Hôm nay lúc lau người cho anh, còn vỗ hai cái, nói sao lại ngẩng như vậy?

Thật làm người đỉnh đầu bốc khói.

Dáng vẻ của cháu bác ba Tống nhìn trong mắt, cũng làm bà ấy yên tâm hơn nhiều.

Trò chuyện như vậy, không lâu sau, mùi thơm của bánh rán trứng hẹ liền truyền tới.

Kiều Niệm Dao kêu Triệu Gia Minh, bưng bánh rán đủ phân lượng vào nhà ăn.

Bánh trứng hẹ thơm ngát, ăn cùng với súp trứng cà chua, rất là hao cơm.

Không chỉ mời ăn trưa, lúc chuẩn bị về, Kiều Niệm Dao còn lấy cho bác ba Tống một bình rượu nhân sâm: "Cháu tự ngâm, cháu cũng cho bác cả một bình, mỗi ngày uống một, hai ngụm là đủ, uống trước khi ngủ, bình này là cho bác ba, bác giữ lại bồi bổ."

Rời khỏi nhà đẻ, bác ba Tống vẫn không kiềm được quay đầu nhìn lại.

Mặc dù ba mẹ không còn, em trai và em dâu cũng đã mất, nhưng có cháu trai và cháu dâu ở đây, bà ấy trở về vẫn có thể ăn được bữa cơm nóng hổi.

"Sau này nếu mẹ không còn, em họ con có gì cần giúp, con phải tận lực giúp, biết không?" Bác ba Tống nói với con trai trưởng.

"Mẹ, con biết." Triệu Gia Minh gật đầu.

Bác ba Tống không nói gì nữa, cùng anh ấy trở về nhà.

Người đã rời đi, Kiều Niệm Dao mới nói với Tống Thanh Phong: "Hôm nay nhân trời đẹp, em tắm cho anh nhé?"

Xoa rượu thuốc mấy ngày, mặc dù ngày ngày lau rửa, nhưng mùi thuốc vẫn nặng.

"Gọi Chu Đống qua." Tống Thanh Phong lập tức nói.

"Không cần người khác, tự em làm được."

Chuyển bồn tắm gỗ trong phòng chứa củi phía sau vào trong phòng, đun một nồi nước nóng, nước ấm tương đối thì gội đầu cho Tống Thanh Phong trước.

Lúc gội đầu, Kiều Niệm Dao quan sát ngũ quan của người đàn ông này.

Đúng là trưởng thành dựa theo thẩm mỹ của cô.

Lông mày dài mà sắc bén, dưới lông mày là đôi mắt trắng đen rõ ràng, con ngươi sắc bén lại thần thái.

Mũi vừa cao vừa thẳng, nhân trung rộng và sâu, hình miệng dưới nhân trung cũng đẹp mắt.

Có một thành ngữ nói mũi thẳng miệng vuông, ý là lòng ngay thẳng ăn tứ phương, đấy là dấu hiệu tướng mạo thượng đẳng mới có.

Rất thích hợp để hình dung anh.

Tống Thanh Phong cảm nhận bàn tay mềm mại củ vợ đang xoa bóp đầu mình, làm anh thoải mái đến cả cơ thể đều thả lỏng.

Lần nữa mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt đang nhìn vào mình của vợ.

Ánh mắt của vợ dịu dàng, ấm áp, giống như tia nắng ban mai, mang mùi hương thoang thoảng của sương sớm, nồng đậm làm ấm áp dâng lên sâu trong nội tâm.

Anh thật sự có thể khẳng định, vợ anh thích anh, cho dù anh tàn phế, nhưng cô vẫn thích, không có chút ghét bỏ.

"Vợ." Giọng người đàn ông không khỏi khàn khàn.

Kiều Niệm Dao thấy anh đã mời mình, vậy còn nhịn cái gì, cúi đầu xuống dày vò anh một trận.

Nhưng chỉ khoảng một, hai phút.

Lo gội đầu sẽ bị lạnh, bằng không sẽ không bỏ qua cho anh nhanh như vậy.

Hôn xong tiếp tục gội đầu cho anh, hai vợ chồng không nói gì nữa, nhưng bầu không khí rõ ràng vô cùng ngọt ngào.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, chính là nói cái này.

Gội sạch đầu cho anh xong, Kiều Niệm Dao liền lấy khăn cho anh, chờ anh lưu loát lau khô tóc húi cua, liền phải tắm.

Mặc dù sớm đã bị vợ thấy hết, nhưng trước khi có phu thê chi thực, trần truồng đối mặt vợ như vậy, Tống Thanh Phong vẫn có chút xấu hổ.

Kiều Niệm Dao cố gắng để sắc mặt mình đỏ bừng như một trái hồng, mang theo tia ngượng ngùng của con gái.

Sau đó bế kiểu công chúa, bế anh ngồi vào bồn gỗ.

Nước vẫn hơi nóng một chút, nhưng hiện giờ trời lạnh, nước phải nóng như vậy.

Ngồi trong bồn nước ấm, Tống Thanh Phong không khỏi thoải mái thở ra một hơi.

Kiều Niệm Dao cười nói: "Thoải mái không?"

"Thoải mái."

Kiều Niệm Dao cầm khăn chà lưng cho anh, đây là chỗ anh không xoa được, những nơi xoa được, sẽ để anh tự xoa.

"Vợ, sao em lại ôm nổi anh vậy?" Tống Thanh Phong vừa ngâm vừa hỏi.

Kiều Niệm Dao nói: "Em sinh ra sức đã lớn, hơn nữa anh cũng không nặng, chờ mấy ngày nữa bác cả vào thành phố thăm bác tư, em muốn vào thành phố với bác ấy một chuyến, mua ít thịt về bồi bổ cho anh."

"Không cần bổ nữa, đồ ăn ở nhà đủ tốt rồi."

"Ăn trắng mập chút mới tính là tốt."

Mặt mày Tống Thanh Phong mang mấy phần ý cười.

Không lâu sau, nước nguội xuống chút, Kiều Niệm Dao liền cho thêm một gáo nước nóng, nước lại ấm lại.

Biết anh nằm vài ngày, được tắm sẽ rất thoải mái, cho nên không vội để anh dậy, ngâm nước tiếp, còn đi pha trà hoa cúc cho anh uống.

Tống Thanh Phong ngâm nước, uống trà hoa cúc vợ pha, tư vị kia khỏi phải nói.

Anh nhìn về phía vợ.

Kiều Niệm Dao trừng anh một cái: "Nhìn em làm gì."

"Đẹp."

Kiều Niệm Dao nói: "Đẹp chỗ nào, không phải anh vẫn muốn đuổi em đi sao?"

Tống Thanh Phong: "Đấy là anh không muốn làm trễ nải em, em còn trẻ như vậy, ở lại với anh quá ủy khuất cho em."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp