Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 35


1 tháng

trướctiếp

Bác ba Tống không cao ráo duyên dáng như bác hai Tống, bác ba Tống đen lùn hơn một chút, nhưng nhìn ra được thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh.

Bà ấy cũng mang năm mươi cân lương thực tới, ba mươi cân bột ngô, hai mươi cân bột đậu, để con trai trưởng Triệu Gia Minh vác tới, bà ấy thì xách cái giỏ, bên trong đựng hơn nửa giỏ trứng gà.

Sau khi Tống Thanh Phong xảy ra chuyện, bác cả Tống liền kêu Chu Lương đến các nhà thông báo, vốn nên tới sớm, nhưng trong nhà không có cái gì, cháu trai xảy ra chuyện chẳng lẽ lại tay không đến?

Bà ấy cũng không thể làm được giống như bác hai Tống.

Cho nên, chờ đại đội chia tiền và lương thực, trứng gà cũng là đổi với hàng xóm.

Có đồ, lúc này mới về nhà đẻ thăm cháu trai.

Thấy cháu trai vốn đẹp trai cao ráo lại biến thành dáng vẻ này, bác ba Tống suýt nữa không kiềm được nước mắt.

Hai năm trước về, còn mang đường đỏ và nửa cuộn vải đến thăm bà ấy, dáng vẻ cao lớn, tráng kiện lại khỏe mạnh, bà ấy trông mà mừng.

Dù sao nhà họ Tống chỉ còn lại một dòng độc đinh như vậy, thân là bác ruột, bà ấy sao có thể không mến.

Nhưng chỉ chớp mắt đã biến thành thế này.

"Bác ba, cháu không sao, cháu đã nghĩ thông rồi." Tống Thanh Phong nói.

"Đúng đó mẹ, mẹ đừng khóc, con thấy Thanh Phong vẫn rất tốt." Triệu Gia Minh cũng vội vàng nói.

Triệu Gia Minh thân là con trai trưởng của bác ba Tống, tuổi cũng không nhỏ, vì làm ruộng nên trông hơi già, nhưng sức khỏe lại rất tốt.

Anh ấy thấy em họ vẫn ổn, cho nên bảo mẹ mình đừng đau lòng nữa, đừng để em họ thoát ra rồi, mẹ mình vẫn còn thương tâm.

Bác ba Tống cũng vội vàng quay mặt đi, lau sạch nước mắt.

"Bác ba lớn tuổi, không kiềm được, bây giờ có còn đau không?"

"Không còn đau từ lâu." Tống Thanh Phong lắc đầu.

Bác ba Tống thấy cơ thể anh rất sạch sẽ, giường chăn nệm cũng gọn gàng, trừ mùi thuốc ra không có mùi gì khác.

"Đây là mùi thuốc gì vậy?"

"Vợ cháu lấy từ trung tâm y tế về, hoạt huyết thông kinh lạc."

Bác ba Tống gật đầu.

Kiều Niệm Dao bưng hai chén nước đường đỏ vào: "Bác ba, anh Gia Minh, hai người uống ít nước đường."

"Đừng khách khí với bác ba, rót ly nước là được, đường đỏ giữ lại ăn đi." Bác ba Tống nói.

Kiều Niệm Dao cười nói: "Bác ba tới cháu mới không tiếc, bình thường cháu đều giữ lại ăn."

Bác ba Tống biết may nhờ có cháu dâu chăm sóc, móc hai tờ nhân dân tệ từ trong túi ra lén nhét cho Kiều Niệm Dao: "Bác ba tới thấy khí sắc của Thanh Phong rất tốt, giường đất trong phòng cũng được thu dọn sạch sẽ, nghĩ liền biết là cháu để tâm chăm sóc thằng bé, bác ba biết cháu vất vả, nhưng bác ba ở xa, cho dù muốn phụ giúp cháu cũng không thể, cái khác bác ba không giúp được, hai mươi đồng và năm mươi cân lương thực này, là một phần tấm lòng của bác ba, hơn nữa, bác và hai anh em Gia Minh, Gia Lượng đã bàn xong rồi, sau này hàng năm đều sẽ đưa năm mươi cân lương thực qua cho bọn cháu, mấy đứa đều đồng ý."

Triệu Gia Minh gật đầu nói: "Sau này hàng năm anh đều sẽ mang qua."

Biết là một năm viện trợ năm mươi cân lương thực là không nhiều, nhưng đây đã là cực hạn.

Kiều Niệm Dao nhét tiền lại cho bác ba, nói: "Bác ba, tấm lòng bọn cháu nhận, nhưng bọn cháu vẫn xoay sở được, tạm thời không cần viện trợ."

"Bác ba, bọn cháu vẫn có thể sống." Tống Thanh Phong gật đầu.

Ngay từ đầu, anh đã không định nhận viện trợ của các bác.

"Có phải hai đứa chê ít không?" Bác ba Tống cố ý nói.

Kiều Niệm Dao cười nói: "Bác ba đừng cố ý khích bọn cháu, hôm nay bác cả cũng bảo anh Đại Sơn đưa tiền và lương thực qua, nhưng bọn cháu đều không nhận. Ông bí thư chi bộ giúp Thanh Phong xin công xã một con dê con về nuôi, nuôi lớn lại qua thu mua, đó cũng xem như một khoản thu nhập, hơn nữa cháu cũng thượng công kiếm công điểm, Thanh Phong về cũng có chút phí giải ngữ, bây giờ bọn cháu vẫn xoay sở được, chờ chúng cháu không cố gắng được, nếu thật sự cần giúp, đến lúc đó lại mặt dày nói với các bác."

Các bác cũng không giàu có gì, kể cả bác tư Tống gả vào thành phố, có cái danh, nhưng cuộc sống cũng không dư dả là bao.

Những năm này, nhà ai có thể dễ dàng.

Chỉ có Kiều Niệm Dao có dị năng bên người, còn may mắn lấy được không gian trữ vật từ trên người đối thủ một mất một còn nổ tung, giờ mới có thể áo cơm không lo, làm sổ tiết kiệm có thêm một khoản lớn như vậy.

Nhà mình không khó khăn, sẽ không để các bác tuổi đã cao còn phải gánh trên vai trách nhiệm lớn như vậy.

Cho nên các bác đưa lương thực tới, đều không nhận, chỉ là tấm lòng này của các bác thật đáng quý.

Bác ba Tống lại không đồng ý: "Đường xa như vậy, mang cũng mang tới rồi, nào có đạo lý mang về."

"Đành vất vả anh Gia Minh rồi, cũng đừng đi vội, giữa đường nghỉ ngơi nhiều chút." Kiều Niệm Dao nói.

Bác ba Tống lại giở trò: "Vậy cũng được, hiếm khi bọn bác tới một chuyến, định qua thăm bác cả bọn cháu, lát nữa mang lương thực đi."

Kiều Niệm Dao sao có thể không biết tâm tư của bà ấy: "Vậy nhớ quay lại, nếu không cháu lại phải phiền Chu Đống đi một chuyến, đưa về cho mọi người."

Bác ba Tống bất lực nhìn cô.

"Nửa giỏ trứng này cháu mặt dày nhận, nhưng tiền và năm mươi cân lương thực này phải mang về, nếu không cháu thật sự sẽ bảo Chu Đống đi thêm một chuyến, bây giờ cậu ấy đang phải ôm củi, rất bận rộn." Kiều Niệm Dao nói.

"Vậy lát bọn bác sẽ qua mang đi." Bác ba Tống đành phải nói.

Hai mẹ con đến nhà họ Chu.

Bác cả Tống rất chán ghét bác hai Tống, nhưng lại rất hoan nghênh bác ba Tống.

Hai chị em già cũng ngồi xuống tán gẫu một trận.

"Chị cả, chỗ Thanh Phong, sau này nhờ chị để tâm nhiều hơn."

Cháu trai vậy rồi, sau này chỉ có thể nhờ nhà họ Chu, nhà họ Chu ở gần, từ nhà bà ấy tới phải mất hai tiếng rưỡi, nghỉ ngơi dọc đường, phải khoảng ba giờ đi đường.

Quả thực không tiện.

Bác cả Tống đương nhiên hiểu: "Em yên tâm đi, hai anh em Chu Đống, Chu Lương sẽ không đứng nhìn."

Bác ba Tống nhắc tới chuyện cháu trai không nhận tiền, lương thực cũng không chịu nhận: "Đã vậy rồi, lòng tự trọng vẫn cao như vậy, gì cũng không nhận, tính khí giống y hệt ông nội thằng bé."

Cũng chính là ba của bọn họ, hồi đó chính là tính khí này, nói dễ nghe chút chính là ngay thẳng cứng rắn.

Khó nghe chút, chính là tính khí con lừa.

*Tính khí con lừa: bướng bỉnh.

"Chị mang qua thằng bé cũng không nhận, đành mang về, nếu không còn phải đi thêm mấy chuyến." Bác cả Tống biết tính cháu trai, tạm thời sẽ không nhận viện trợ của các bác.

Bác ba Tống hỏi tới Kiều Niệm Dao: "Thanh Phong giờ thế này, cháu dâu có ý kiến gì không?"

"Thương tâm khổ sở là nhất định rồi, nhưng cái khác không có gì để chê. Hôm đó Thanh Phong được đưa về, Thanh Phong muốn đuổi con bé đi, để con bé tự lập gia đình, đừng lãng phí ở chỗ thằng bé, con bé không muốn đi, còn bày tỏ thái độ ngay trước mặt chị và ông bí thư chi bộ, nói con bé bằng lòng ở lại, không rời đi!"

"Thật sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp