Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 34


1 tháng

trướctiếp

"Em chấp nhận đi, chút tấm lòng đó của em, em tự giữ cho tốt đi, Thanh Phong và Dao Dao ngay cả mười đồng nhà chị cho, và năm mươi cân bột ngô mẹ cho cũng không nhận, còn có thể để ý chút khoai lang này của em sao?" Trần Quế Hoa khinh bỉ nói.

Ngô Mỹ Lan ngây ra: "Cái gì?"

"Mọi người đều không dễ dàng, bây giờ em và Thanh Phong vẫn có thể tự cấp tự túc, nên sẽ không nhận tấm lòng của mọi người." Kiều Niệm Dao khách khí nói.

Ngô Mỹ Lan trừng lớn mắt, sau khi hiểu ra, mặt không nén được nữa!

Cô ta vạn vạn không ngờ đồ nhà cả đưa tới hai người lại không nhận!

Sớm biết không nhận, cô ta đã mang qua năm mươi cân bột ngô, hoặc là cũng mang mười đồng qua giống với nhà cả.

Trần Quế Hoa cười nhạo, cô ta còn không biết được suy nghĩ của chị em dâu này sao, nhất định đang thầm hối hận không cầm chút tiền tới làm đẹp mặt, cười chết rồi!

Ngô Mỹ Lan không ở lại nổi nữa, chào Kiều Niệm Dao rồi quay về.

Trong lòng thầm mắng Trần Quế Hoa ngàn vạn lần!

Bảo sao Trần Quế Hoa biết đối đãi như vậy từ khi nào, đưa tiền và lương thực tới không nhức nhối chết chị ta, thì cũng phải nằm liệt trên giường mấy ngày chứ?

Còn có thể có tâm trạng đến trò chuyện sao.

Kết quả là không nhận tiền và lương!

Chẳng trách Trần Quế Hoa lại ở đây!

Đồng thời, cũng không ngừng hối hận, sớm biết... sớm biết...

"Với cái đức hạnh đó của cô ta, ai mà không biết, giỏi nhất là giả bộ làm người tốt, đến lúc muốn cô ta cầm ít đồ ra, cứ như muốn mạng của cô ta vậy, ba mươi cân khoai lang, vậy mà cũng dám mang ra, chị cũng phải xấu hổ thay cô ta!" Trần Quế Hoa châm chọc, nói với Kiều Niệm Dao.

Kiều Niệm Dao thầm nghĩ, cậu cả chớ nói cậu hai.

*Cậu cả chớ nói cậu hai: Hai người giống nhau, không nên chỉ trích, chế giễu nhau.

Trần Quế Hoa không chỉ nói ở đây, còn về nhà châm chọc nói với bác cả Tống: "Nhà lão nhị đúng là trước một kiểu, sau lưng một kiểu, lúc đầu mẹ yêu cầu năm mươi cân lương thực, bọn họ giảm xuống còn ba mươi cân thì thôi, kết quả mẹ đoán xem? Vợ lão nhị lại lấy ba mươi cân khoai lang đưa qua, mệt cô ta cầm ra được!"

"Ba mươi cân khoai lang?" Bác cả Tống cũng sửng sốt.

Trần Quế Hoa: "Còn không phải sao, con ở ngay đó, đúng ba mươi cân khoai lang, không dư một cân, nhà bọn họ sao mà cầm ra được vậy? Con thấy cũng phải xấu hổ!"

Bác cả Tống cũng thất vọng.

Bảo hai con trai viện trợ cháu trai cũng là chuyện không còn cách nào khác, cháu trai như vậy rồi, không giúp đỡ thì sống làm sao?

Thằng bé chỉ có những người thân này thôi.

Bà ấy biết cháu trai có một ít phí giải ngũ để dành, nhưng cuộc sống sau này còn dài, tiền chỉ ra không vào sớm hết.

Có người thân giúp đỡ, thế nào cũng có thể nuôi được con lớn.

Chờ cháu trai có con mình thay thế chăm sóc, bà ấy liền có thể an tâm.

Chỉ là chuyện này cũng phải chú ý đến tình cảm, bằng lòng giúp thì giúp nhiều chút, không bằng lòng thì giúp ít.

Cho nên hôm đó bà ấy cũng không để ý nói chỉ cho ba mươi cân, nhưng ba mươi cân lương thực này dầu gì cũng phải cho ba mươi cân bột ngô chứ?

Mang ba mươi cân khoai lang qua, sao có thể làm được như vậy!

Người đi hết rồi, Kiều Niệm Dao để Đại Hoàng giữ cửa, ra sau nhà đào cái rương nhỏ chôn dưới đất ra.

Lau sạch rồi cầm về phòng, chia sẻ bảo bối với Tống Thanh Phong.

"Cho anh xem tài sản của chúng ta."

Tống Thanh Phong nhìn qua cô vợ xinh đẹp, rồi mới nhìn cái rương.

Bên trong có hai đôi vòng ngọc, mặc dù anh không biết đó là ngọc gì, nhưng vòng ngọc như vậy nhìn liền biết phẩm chất không kém.

Ngoài ra còn có sáu cây cá lù đù vàng.

Hiện giờ vàng thuộc diện cấm lưu thông, phạm pháp, nhưng trong chợ đen vẫn thu vào.

Kiều Niệm Dao cầm một cây lên xem: "Em đã hỏi giá thị trường, một cá lù đù vàng như vầy có thể bán được khoảng ba trăm đồng."

Sáu cây cá lù đù vàng chính là một ngàn tám trăm đồng ở đây.

Còn hai đôi vòng ngọc: "Hai đôi vòng ngọc này còn tốt hơn đôi em đã bán."

Nói cách khác, giá tiền tuyệt đối sẽ không ít hơn đôi trước đây bán.

Nên tính toán ra, nhà có bao nhiêu tài sản?

Tống Thanh Phong nhìn cô: "Em có nhiều tiền như vậy..."

"Cái gì mà em có, là chúng ta có." Kiều Niệm Dao ngắt lời anh: "Chúng ta không cần bất kỳ ai viện trợ, tiền trong sổ tiết kiệm, và cả những thứ này, em có thể nuôi anh trắng mập."

Trong lòng Tống Thanh Phong cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Vợ anh tốt chứ?" Kiều Niệm Dao yêu kiều nhìn anh.

Tống Thanh Phong "ừ" một tiếng.

Sao lại không tốt, tốt đến không thể tốt hơn nữa, chỉ là ngốc.

Rõ ràng có nhiều tiền như vậy, tái hôn nhất định có thể sống rất tốt, lại muốn ở lại phụng bồi một người tàn tật như anh.

"Nếu vợ anh tốt như vậy, vậy anh có nên yêu thương em không?" Kiều Niệm Dao dán tới nói.

Tống Thanh Phong nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn gần trong gang tấc của vợ, anh biết rõ nó ngọt ngào đến mức nào.

"Ban ngày..."

Còn chưa dứt lời, vợ liền phủ lên, chặn lại những lời còn lại của anh.

Kiều Niệm Dao ôm anh khinh bạc một trận.

Một hồi lâu, mới buông anh ra.

Tống Thanh Phong nhìn cô vợ như yêu tinh này, ôm chặt cô vào lòng, trong lòng cực kỳ yêu thương.

Anh hoàn toàn không thể chống cự được thế công của vợ, biết rõ mình đang từng bước thất thủ.

Nhưng loại cảm giác này tốt đẹp như thế, anh hoàn toàn không muốn giãy giụa.

Kiều Niệm Dao cũng an tĩnh dựa trong lòng anh một hồi, rồi mới mang rương ra sau nhà chôn, rồi trở lại xoa bóp chân cho Tống Thanh Phong.

Về phần tâm tư của hai vợ chồng Chu Tiểu Sơn, Ngô Mỹ Lan, hai người đều không nói gì.

Bởi vì người ta cũng không nợ bọn họ.

Hơn nữa, đây chính là thế tình.

Dệt hoa trên gấm có khối người, giúp người gặp nạn lại hiếm thấy.

Trong lòng hiểu rõ là được, những thứ khác không cần nói quá rõ.

Kiều Niệm Dao xoa bóp hai chân cho anh, vào tay chính là lông chân dày rậm.

"Sao chân anh nhiều lông thế."

Tống Thanh Phong liếc nhìn bắp chân mình, đúng là hơi rậm.

Không chỉ lông chân là rậm.

"Đàn ông nhiều lông là bình thường, nhìn rất nam tính." Kiều Niệm Dao cười nói.

Thật ra Kiều Niệm Dao không thích đàn ông lông lá, cảm giác giống như lôi thôi bẩn thỉu, chưa tiến hóa hết vậy.

Nhưng sau khi thích một người, bạn liền nhận ra, ghèn trong mắt anh ấy cũng là một loại phong tình.

Có lẽ đó gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Đôi mắt Tống Thanh Phong lộ ra tia dịu dàng.

Anh cảm thấy dù mình có gì không tốt, ở trong mắt vợ cũng đều tốt.

Trong mắt vợ, anh dường như không có khuyết điểm vậy.

Kiều Niệm Dao nhìn người đàn ông này, đang muốn xích lại hôn thêm hai cái, hết cách rồi, người đàn ông này quá mê người, mi ra mi, mắt ra mắt.

Làm các chị em phải xấu hổ, nhưng đừng trách cô, cô thật sự không kiềm được.

Tống Thanh Phong cũng biết vợ lại muốn hôn anh...

Nhưng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của bác ba Tống, đương nhiên còn có cả tiếng sủa của Đại Hoàng.

"Là bác ba." Tống Thanh Phong nói.

"Được rồi." Kiều Niệm Dao quyến luyến không thôi nhìn anh một cái, rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.

Tống Thanh Phong nhìn bóng lưng của vợ, khóe miệng khẽ cong lên.

Kiều Niệm Dao đi ra, liền thấy bác ba Tống dẫn con trai cả Triệu Gia Minh đến.

"Bác ba, hai người đến sao, mau vào đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp