Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 31


1 tháng

trướctiếp

Làm hai mẹ con bọn họ trở tay không kịp.

Bác hai Tống giơ tay ra: "Trước tiên, trả tiền lại cho mẹ!"

Vừa rồi trước khi đi, Trần Hữu Minh không quên nhặt hai mươi đồng trên đất lên, anh ta do dự một chút, rồi trả lại cho mẹ mình.

Tiền này chính là bác hai Tống cho anh ta giữ thể diện bên ngoài.

Bản thân anh ta một đồng cũng không có!

Lấy lại tiền xong, bác hai Tống mới nói: "Trước hết chờ xem lại nói, chuyện này không gấp được."

Tính cách đứa cháu này của bà ta rất giống ông nội nó, vừa thúi vừa cứng.

"Nếu cậu ta không đồng ý thì sao?"

"Nếu nó không đồng ý, mẹ liền đi nói với vợ nó, vợ nó còn trẻ như vậy, chắc chắn các trưởng bối nhà họ Tống không muốn để nó đi, nếu không sao có thể tình nguyện ở lại hầu hạ một người tàn tật? Ăn uống giải quyết đều ở trên giường, khó coi bao nhiêu? Ai có thể chịu được?" Bác hai Tống liền nói.

Năm xưa bà ta từng hầu mẹ chồng, lớn tuổi nằm một chỗ, cũng thường xuyên ị ra giường, lần đầu bà ta đi vào đã trực tiếp bị hun cho chạy ra ngoài, nôn sạch cơm tối qua.

Dù buộc khăn lông đi vào, vẫn có thể ngửi thấy cái mùi ngất trời kia!

Đoạn thời gian đó là bóng ma cả đời này bà ta cũng không quên được.

Chính vì có đoạn quá khứ này, nên bác hai Tống biết rất rõ, hầu một người liệt giường, việc này không phải ai cũng có thể làm được!

Bà ta đoán, Kiều Niệm Dao không cam tâm tình nguyện ở lại.

"Yên tâm, đổi làm ai, cũng không muốn mang theo gánh nặng đó cả đời, con cũng xem như bắt được!" Bác hai Tống mười phần chắc chín.

"Cô ta thật sự sẽ bằng lòng sao?" Trần Hữu Minh kích động xoa tay.

"Sao không bằng lòng? Nếu con tới, là chuyện vô cùng tốt với nó, vừa có đàn ông chống mặt ngoài, vừa có đàn ông khỏe mạnh ngủ với nó, nó sẽ không ngu mà từ chối, đến lúc đó sẽ để nó thuyết phục đầu gỗ Thanh Phong kia!"

Bác hai Tống đã tính toán xong hết.

Cho dù đứa cháu trai tính khí xấu kia không đồng ý, nhưng một người ngồi liệt trên giường như nó có thể làm gì? Cuối cùng không đồng ý cũng phải đồng ý.

Con út cũng có chỗ về!

Để con trai út chăm cháu trai, giúp nhà họ Tống nối dõi tông đường, đây cũng xem như bà ta đền đáp lại nhà họ Tống!

Trần Hữu Minh yên tâm, lại hừ tiếng, nói: "Còn không phải đầu gỗ sao, đã thành vậy rồi, còn đuổi chúng ta, chúng ta chính là có lòng tốt!"

"Tính khí xấu của nó giống với ông ngoại con, đừng để ý tới nó."

Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ quay trở về, cứ như đã giải quyết xong chuyện vậy, tâm trạng rất vui vẻ.

Mẹ con bác hai Tống vừa đi, bác cả Tống liền tới.

"Gâu gâu." Đại Hoàng sủa bác cả Tống.

"Tao qua lại nhiều lần như vậy, sao mày vẫn chưa quen vậy."

Đại Hoàng không ngăn bà ấy, nó đã được chủ dặn qua, bác cả Tống có thể cho vào, nhưng nó vẫn sẽ sủa hai tiếng báo cho chủ có người đến.

Trong phòng, Tống Thanh Phong nhấc lên tinh thần: "Đại Hoàng, để bác cả vào."

Bác cả Tống đi vào chỉ thấy một mình cháu trai: "Bác nghe bác Ngô của cháu nói, thấy bác hai cháu dẫn Trần Hữu Minh tới, sao không thấy người đâu?"

"Bị cháu đuổi đi rồi."

Bác cả Tống lập tức nói: "Hai mẹ con họ đã làm gì, ức hiếp cháu hả?"

Tống Thanh Phong cũng không giấu, thuật lại ý của bác hai anh và ông anh họ tội phạm lao động cải tạo kia.

Làm bác cả Tống tức giận cực kỳ: "Bác tới trễ rồi, nếu bác tới sớm một bước, xem bác có đánh chết hai thứ dơ bẩn đó không!"

Bác hai Tống vốn không tốt đẹp gì, trong mấy chị em gái, bác cả Tống phiền nhất chính là bà ta.

Từ nhỏ đã trộm gian giở trò, lười biếng và tham lam, những điều này còn tạm, năm đó lại có bầu trước khi cưới với người họ Trần!

Gia đình còn chưa biết chuyện của hai người, bà ta đã lăn với người họ Trần, còn làm lớn bụng!

Lúc ấy bác cả Tống đang bàn chuyện kết hôn, khi biết chuyện này, cảm thấy như trời muốn sập!

Năm đó, ba mẹ bà ấy chỉ sinh được bốn cô con gái, vốn không có con trai đã bị trong thôn bán ra tán vào!

Con gái trong nhà còn làm ra loại chuyện này!

Nếu để người ta biết, cả nhà họ Tống đều không ngóc đầu lên được, cũng không còn mặt mũi gặp người! Bọn họ là chị em gái, càng đừng nghĩ được tốt!

Danh tiếng đều trở nên cực thối!

Đồ đĩ này làm ra chuyện như thế, chính là không để ý đến gia đình, không để ý đến sống chết của các chị em!

Cũng may cuối cùng giấu được, lặng lẽ, nhân lúc bụng còn nhỏ không ai biết, nhanh chóng gả bà ta đi.

Sau khi cưới, còn liên tục về nhà tố khổ, nói nhà họ Trần không tốt này, không tốt kia.

Nhưng dù là ba mẹ hay bà ấy, đều phớt lờ bà ta, trong lòng còn nói không phải tự bà ta hạ tiện đưa tới cửa sao, bây giờ còn nhắc chuyện nhà họ Trần? Đều là bà ta xứng phải chịu!

Sau đó, bà ta lại oán trách nhà mẹ để không tốt với bà ta!

Dù sao, ở trong mắt bà ta, nhà chồng nhà mẹ đều không tốt!

Những chuyện lông gà vỏ tỏi trước kia không nói.

Nhưng hiện giờ, đứa cháu trai duy nhất nhà mẹ đẻ đã thành ra thế này, không bảo bà ta lấy ít tiền và lương thực ra giúp cháu thì thôi, dù sao dòng của ba mẹ, chỉ còn dòng độc đinh là cháu trai!

Nhưng bác hai này, lại đến cửa nói loại chuyện này!

Đó là cháu ruột đấy!

Cháu trai đã thành vậy rồi, bà ta còn muốn để đứa con trai tội phạm lao động cải tạo đến cửa ăn tuyệt hậu nhà cháu trai!

Khi còn trẻ là một tiểu tiện nhân, già rồi chính là một bà tiện nhân!

Bác cả Tống giận đến thở hồng hộc.

"Bác, bác đừng tức giận, bà ta là hạng người gì cháu biết." Tống Thanh Phong an ủi.

Mặc dù anh cũng giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất lực.

Anh thật sự không ngờ có một ngày mình lại thành thế này, ngay cả nhà và vợ đều bị người thèm muốn, nhưng anh lại không làm được gì cả.

"Cháu yên tâm, có vợ cháu ở đây, đời này cháu vẫn có thể sống tốt! Hai anh em Chu Đống, Chu Lương cùng lớn lên với cháu, bọn chúng cũng sẽ giúp chăm sóc cháu, phụ vợ cháu một tay! Cuộc sống trôi qua rất nhanh, mười năm chớp mắt liền qua, đến lúc đó con trai cháu lớn, có con ruột chăm sóc, sợ gì chứ? Cháu không được gục ngã, có biết không? Phải phấn chấn lại, từ khi cháu về, cháu không thấy vợ cháu mừng rỡ thế nào sao?"

Nghĩ đến vợ mình, sắc mặt Tống Thanh Phong tốt hơn không ít.

"Trước kia, lúc cháu không ở nhà, con bé sống một mình, nuôi Đại Hoàng trông nom cái nhà này, vì vẻ ngoài xinh đẹp, sợ người ta bàn tán thị phi, dù là hết giờ làm, thỉnh thoảng mới qua chỗ thanh niên tri thức Triệu tìm cô ấy hỏi kiến thức học tập, tán gẫu với Quế Liên đều là Quế Liên đến tìm con bé, chưa bao giờ đến cửa nhà người khác. Nhưng sau khi cháu về, có cháu, con bé liền có cơ sở, gì cũng không sợ. Hơn nữa, con bé chăm sóc cháu tốt biết bao? Cháu từng thấy con bé nhíu mày lấy một cái chưa?" Bác cả Tống biết trong lòng cháu trai khó chịu, nên an ủi.

Nhưng những lời này cũng là nói thật, biểu hiện mấy hôm nay của cháu dâu quả không thể chê, con bé là từ tận đáy lòng bằng lòng chăm sóc cháu trai, không chút miễn cưỡng.

Bất bình và ảm đạm trong lòng Tống Thanh Phong tiêu tán hơn phân nửa.Làm hai mẹ con bọn họ trở tay không kịp.

Bác hai Tống giơ tay ra: "Trước tiên, trả tiền lại cho mẹ!"

Vừa rồi trước khi đi, Trần Hữu Minh không quên nhặt hai mươi đồng trên đất lên, anh ta do dự một chút, rồi trả lại cho mẹ mình.

Tiền này chính là bác hai Tống cho anh ta giữ thể diện bên ngoài.

Bản thân anh ta một đồng cũng không có!

Lấy lại tiền xong, bác hai Tống mới nói: "Trước hết chờ xem lại nói, chuyện này không gấp được."

Tính cách đứa cháu này của bà ta rất giống ông nội nó, vừa thúi vừa cứng.

"Nếu cậu ta không đồng ý thì sao?"

"Nếu nó không đồng ý, mẹ liền đi nói với vợ nó, vợ nó còn trẻ như vậy, chắc chắn các trưởng bối nhà họ Tống không muốn để nó đi, nếu không sao có thể tình nguyện ở lại hầu hạ một người tàn tật? Ăn uống giải quyết đều ở trên giường, khó coi bao nhiêu? Ai có thể chịu được?" Bác hai Tống liền nói.

Năm xưa bà ta từng hầu mẹ chồng, lớn tuổi nằm một chỗ, cũng thường xuyên ị ra giường, lần đầu bà ta đi vào đã trực tiếp bị hun cho chạy ra ngoài, nôn sạch cơm tối qua.

Dù buộc khăn lông đi vào, vẫn có thể ngửi thấy cái mùi ngất trời kia!

Đoạn thời gian đó là bóng ma cả đời này bà ta cũng không quên được.

Chính vì có đoạn quá khứ này, nên bác hai Tống biết rất rõ, hầu một người liệt giường, việc này không phải ai cũng có thể làm được!

Bà ta đoán, Kiều Niệm Dao không cam tâm tình nguyện ở lại.

"Yên tâm, đổi làm ai, cũng không muốn mang theo gánh nặng đó cả đời, con cũng xem như bắt được!" Bác hai Tống mười phần chắc chín.

"Cô ta thật sự sẽ bằng lòng sao?" Trần Hữu Minh kích động xoa tay.

"Sao không bằng lòng? Nếu con tới, là chuyện vô cùng tốt với nó, vừa có đàn ông chống mặt ngoài, vừa có đàn ông khỏe mạnh ngủ với nó, nó sẽ không ngu mà từ chối, đến lúc đó sẽ để nó thuyết phục đầu gỗ Thanh Phong kia!"

Bác hai Tống đã tính toán xong hết.

Cho dù đứa cháu trai tính khí xấu kia không đồng ý, nhưng một người ngồi liệt trên giường như nó có thể làm gì? Cuối cùng không đồng ý cũng phải đồng ý.

Con út cũng có chỗ về!

Để con trai út chăm cháu trai, giúp nhà họ Tống nối dõi tông đường, đây cũng xem như bà ta đền đáp lại nhà họ Tống!

Trần Hữu Minh yên tâm, lại hừ tiếng, nói: "Còn không phải đầu gỗ sao, đã thành vậy rồi, còn đuổi chúng ta, chúng ta chính là có lòng tốt!"

"Tính khí xấu của nó giống với ông ngoại con, đừng để ý tới nó."

Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ quay trở về, cứ như đã giải quyết xong chuyện vậy, tâm trạng rất vui vẻ.

Mẹ con bác hai Tống vừa đi, bác cả Tống liền tới.

"Gâu gâu." Đại Hoàng sủa bác cả Tống.

"Tao qua lại nhiều lần như vậy, sao mày vẫn chưa quen vậy."

Đại Hoàng không ngăn bà ấy, nó đã được chủ dặn qua, bác cả Tống có thể cho vào, nhưng nó vẫn sẽ sủa hai tiếng báo cho chủ có người đến.

Trong phòng, Tống Thanh Phong nhấc lên tinh thần: "Đại Hoàng, để bác cả vào."

Bác cả Tống đi vào chỉ thấy một mình cháu trai: "Bác nghe bác Ngô của cháu nói, thấy bác hai cháu dẫn Trần Hữu Minh tới, sao không thấy người đâu?"

"Bị cháu đuổi đi rồi."

Bác cả Tống lập tức nói: "Hai mẹ con họ đã làm gì, ức hiếp cháu hả?"

Tống Thanh Phong cũng không giấu, thuật lại ý của bác hai anh và ông anh họ tội phạm lao động cải tạo kia.

Làm bác cả Tống tức giận cực kỳ: "Bác tới trễ rồi, nếu bác tới sớm một bước, xem bác có đánh chết hai thứ dơ bẩn đó không!"

Bác hai Tống vốn không tốt đẹp gì, trong mấy chị em gái, bác cả Tống phiền nhất chính là bà ta.

Từ nhỏ đã trộm gian giở trò, lười biếng và tham lam, những điều này còn tạm, năm đó lại có bầu trước khi cưới với người họ Trần!

Gia đình còn chưa biết chuyện của hai người, bà ta đã lăn với người họ Trần, còn làm lớn bụng!

Lúc ấy bác cả Tống đang bàn chuyện kết hôn, khi biết chuyện này, cảm thấy như trời muốn sập!

Năm đó, ba mẹ bà ấy chỉ sinh được bốn cô con gái, vốn không có con trai đã bị trong thôn bán ra tán vào!

Con gái trong nhà còn làm ra loại chuyện này!

Nếu để người ta biết, cả nhà họ Tống đều không ngóc đầu lên được, cũng không còn mặt mũi gặp người! Bọn họ là chị em gái, càng đừng nghĩ được tốt!

Danh tiếng đều trở nên cực thối!

Đồ đĩ này làm ra chuyện như thế, chính là không để ý đến gia đình, không để ý đến sống chết của các chị em!

Cũng may cuối cùng giấu được, lặng lẽ, nhân lúc bụng còn nhỏ không ai biết, nhanh chóng gả bà ta đi.

Sau khi cưới, còn liên tục về nhà tố khổ, nói nhà họ Trần không tốt này, không tốt kia.

Nhưng dù là ba mẹ hay bà ấy, đều phớt lờ bà ta, trong lòng còn nói không phải tự bà ta hạ tiện đưa tới cửa sao, bây giờ còn nhắc chuyện nhà họ Trần? Đều là bà ta xứng phải chịu!

Sau đó, bà ta lại oán trách nhà mẹ để không tốt với bà ta!

Dù sao, ở trong mắt bà ta, nhà chồng nhà mẹ đều không tốt!

Những chuyện lông gà vỏ tỏi trước kia không nói.

Nhưng hiện giờ, đứa cháu trai duy nhất nhà mẹ đẻ đã thành ra thế này, không bảo bà ta lấy ít tiền và lương thực ra giúp cháu thì thôi, dù sao dòng của ba mẹ, chỉ còn dòng độc đinh là cháu trai!

Nhưng bác hai này, lại đến cửa nói loại chuyện này!

Đó là cháu ruột đấy!

Cháu trai đã thành vậy rồi, bà ta còn muốn để đứa con trai tội phạm lao động cải tạo đến cửa ăn tuyệt hậu nhà cháu trai!

Khi còn trẻ là một tiểu tiện nhân, già rồi chính là một bà tiện nhân!

Bác cả Tống giận đến thở hồng hộc.

"Bác, bác đừng tức giận, bà ta là hạng người gì cháu biết." Tống Thanh Phong an ủi.

Mặc dù anh cũng giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất lực.

Anh thật sự không ngờ có một ngày mình lại thành thế này, ngay cả nhà và vợ đều bị người thèm muốn, nhưng anh lại không làm được gì cả.

"Cháu yên tâm, có vợ cháu ở đây, đời này cháu vẫn có thể sống tốt! Hai anh em Chu Đống, Chu Lương cùng lớn lên với cháu, bọn chúng cũng sẽ giúp chăm sóc cháu, phụ vợ cháu một tay! Cuộc sống trôi qua rất nhanh, mười năm chớp mắt liền qua, đến lúc đó con trai cháu lớn, có con ruột chăm sóc, sợ gì chứ? Cháu không được gục ngã, có biết không? Phải phấn chấn lại, từ khi cháu về, cháu không thấy vợ cháu mừng rỡ thế nào sao?"

Nghĩ đến vợ mình, sắc mặt Tống Thanh Phong tốt hơn không ít.

"Trước kia, lúc cháu không ở nhà, con bé sống một mình, nuôi Đại Hoàng trông nom cái nhà này, vì vẻ ngoài xinh đẹp, sợ người ta bàn tán thị phi, dù là hết giờ làm, thỉnh thoảng mới qua chỗ thanh niên tri thức Triệu tìm cô ấy hỏi kiến thức học tập, tán gẫu với Quế Liên đều là Quế Liên đến tìm con bé, chưa bao giờ đến cửa nhà người khác. Nhưng sau khi cháu về, có cháu, con bé liền có cơ sở, gì cũng không sợ. Hơn nữa, con bé chăm sóc cháu tốt biết bao? Cháu từng thấy con bé nhíu mày lấy một cái chưa?" Bác cả Tống biết trong lòng cháu trai khó chịu, nên an ủi.

Nhưng những lời này cũng là nói thật, biểu hiện mấy hôm nay của cháu dâu quả không thể chê, con bé là từ tận đáy lòng bằng lòng chăm sóc cháu trai, không chút miễn cưỡng.

Bất bình và ảm đạm trong lòng Tống Thanh Phong tiêu tán hơn phân nửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp