Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 32


1 tháng

trướctiếp

Chờ khi Kiều Niệm Dao trở lại, Tống Thanh Phong đã khôi phục bình thường, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên bàn nhỏ trên giường, soạn đề thi cho cô.

"Chuyển vào phòng phía tây là được, lát thím sẽ sắp xếp, hai đứa nghỉ ngơi một chút đi."

Tiếng của Kiều Niệm Dao truyền vào, rất nhanh vào nhà, mở tủ lấy đường đỏ, chỗ này đều là hàng rời, chọn một cục đường đỏ đút vào miệng Tống Thanh Phong.

Tống Thanh Phong miệng ngậm đường đỏ, nhìn bóng lưng vợ bước ra cửa, dịu dàng trong mắt không cầm giữ được.

Kiều Niệm Dao pha nước đường đỏ cho hai anh em họ: "Hôm nay vất vả cho hai đứa rồi."

"Thím đừng khách khí, chuyện đáng là bao đâu." Chu Lương cười nói.

Chu Đống cũng cười.

"Uống chén nước đường đỏ đi, từ từ uống thôi." Kiều Niệm Dao bưng ra cho bọn họ.

Hai em anh có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhận lấy.

"Thím, thím cho nhiều đường quá, rất ngọt."

"Không sao, cho thêm nước là được."

Hai anh em gần như uống no bụng mới đè được vị ngọt kia xuống.

Thím là vậy đấy, đến làm việc nhất định phải cho ít đồ.

Hai anh em uống xong, liền đi vào thăm chú Tống Thanh Phong, nói với chú, thím sợ chú không đủ ăn, đã mua rất nhiều lương thực từ trong đội.

Tống Thanh Phong nghe mà lòng vô cùng hưởng thụ.

Để bọn họ nói chuyện, Kiều Niệm Dao đi sửa sang lại lương thực ở trong phòng.

Cũng lấy một ít từ trong không gian ra thêm vào.

Nhìn một phòng đầy ắp lương thực, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

"Thím ơi, bọn cháu về trước đây, chờ bên phường xếp hàng lại qua gọi thím." Một lúc sau, Chu Đống, Chu Lương phải về.

Kiều Niệm Dao tiễn hai anh em ra đến cửa, rồi mới quay vào xem Tống Thanh Phong.

"Buổi trưa chúng ta ăn cơm cải ngồng nhé?"

"Được." Tống Thanh Phong gật đầu.

Kiều Niệm Dao liền bắt đầu nấu cơm trưa.

Cải ngồng ngắt ra, cắt khúc rồi dùng mỡ heo xào, nhặt thêm thịt trong lon dầu ra xào chung.

Đây là miếng thịt ba chỉ hôm qua mua giò heo đã mua, hôm qua ăn giò heo, cái này liền giữ lại hôm nay ăn.

Thịt ba chỉ dùng để xào cải ngồng ăn rất thơm ngon.

Xào xong lại đổ cơm đã nấu vào trộn lên, để từng hạt gạo đều óng ả, và từng cục thịt ba chỉ phải thơm đậm vị.

Vợ và thức ăn ngon đã chữa lành trái tim của Tống Thanh Phong.

Ăn xong, Kiều Niệm Dao dọn chén đũa phòng bếp, rồi vào nhà đổ rượu thuốc ra xoa bóp chân cho Tống Thanh Phong, ấn các huyệt đạo mà ông Mã dạy cho.

Trên căn bản, cô nhìn một lần liền học được.

Nhân tiện, nói với Tống Thanh Phong chuyện năm nay công điểm của đại đội giá trị cao hơn năm ngoái ba phần, làm người trong đại đội được phát nhiều tiền hơn, ai cũng vui vẻ ra mặt.

Tống Thanh Phong chỉ nghe vợ chia sẻ chuyện bên ngoài.

Còn chuyện hôm nay, không nói với cô, kẻo làm bẩn tai cô.

Trừ bác hai Tống, người bác hận không thể về nhà đẻ gõ bể xương cháu trai hút tủy, những bác khác đều thương đứa cháu Tống Thanh Phong này.

Bác cả Tống xay ngô xong, liền bảo Chu Đại Sơn mang một túi dệt bột ngô qua.

Đã được xay qua mấy lượt, rất mịn.

Một túi dệt như vậy nặng tới năm mươi cân.

Trần Quế Hoa là người đầu tiên phản đối chuyện này: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Không phải chúng ta đã cho mười đồng rồi sao? Mẹ còn cho bột ngô nữa?"

"Mười đồng là mấy đứa cho, phần lương thực này là từ phần của mẹ chia ra, không tính vào phần của cả nhà." Bác cả Tống nói thẳng.

Đừng thấy bà ấy lớn tuổi, bình thường cũng đi nhổ cỏ heo kiếm công điểm khẩu phần lương của mình, lúc thu hoạch vụ mùa cũng đến sân phơi hỗ trợ, kiếm công điểm không hề thua đứa con dâu cả trộm gian giở trò này!

Thêm cả hai nhà lão đại, lão nhị hàng năm cũng cho phần lương, năm mươi cân khẩu phần lương cho cháu trai này bà ấy trả được!

"Bà đã nói đâu có bớt phần lương của mẹ, chúng ta còn có thể kiếm được mà, chia một phần của bọn con cho chú cũng không sao cả!"

"Đúng đấy, bọn con sẽ kiếm thêm, chờ hết bận, bọn con sẽ vào núi xem thử."

Chu Đống, Chu Lương cũng nói.

Trần Quế Hoa vừa nghe phần lương của mẹ chồng liền cảm thấy lỗ vốn, dù sao phần lương của mẹ chồng đều bù vào nhà mình, bây giờ lại cho hết bên ngoài.

Lại nghe lời hai anh em nói, giận suýt chết: "Mẹ cầm một chút về nhà đẻ, tất cả đều một bụng ý kiến, chuyện năm đó mẹ nhớ cả đời còn chưa đủ! Bà nội mấy đứa đưa tiền, chuyển lương thực về nhà đẻ, mấy đứa ngược lại giơ hai tay đồng ý!"

"Nói gì thế, tình huống của em họ là không còn cách nào, người nhà mẹ cô tay chân lành lặn, sao mà giống được? Lương thực này là lấy từ phần chung ra!" Chu Đại Sơn lên tiếng.

Không dây dưa với bà ta nữa, cầm tiền, xách túi bột ngô rời đi.

"Anh Đại Sơn, anh đang làm gì vậy?" Kiều Niệm Dao nghe Đại Hoàng sủa, đi ra, liền thấy Chu Đại Sơn xách một cái túi qua.

Chu Đại Sơn bước vào nói: "Đây là khẩu phần lương thực mẹ cho Thanh Phong, không nhiều, xem như một phần tâm ý."

Sau đó, lấy một tờ nhân dân tệ từ trong túi ra: "Đây là nhà anh cho Thanh Phong, sau này hàng năm đều sẽ cho."

Nói vậy, là để cho em dâu yên tâm, bọn họ sẽ không để một mình em ấy gánh hết gánh nặng.

Năm đó, mẹ của Tống Thanh Phong vất vả ra một thân bệnh, không phải bọn họ không giúp.

Cũng giúp đỡ một chút, nhưng khi đó trong nhà phải nuôi mấy đứa trẻ, hai anh em Chu Đống, Chu Lương tuổi cũng xêm xêm người chú Tống Thanh Phong.

Nuôi đứa trẻ nhỡ tuổi rất tốn.

Hơn nữa, năm đó mùa màng cũng không tốt, nhà nhà đều tự lo không xong.

Nhưng bây giờ khác rồi, bọn trẻ đều đã trưởng thành, mấy năm nay cũng trúng vụ bội thu, mọi người đều xem như có thể ăn no bảy tám phần.

Nên mới có điều kiện viện trợ em họ.

Kiều Niệm Dao vừa nghe liền hiểu, nói: "Anh Đại Sơn, tâm ý này bọn em nhận, nhưng lương thực bọn em có, năm nay em mua thêm rất nhiều từ đội, công xã còn cho bọn em nuôi một con dê, cuộc sống sẽ nghèo một chút, nhưng vẫn phải sống tiếp, túi lương thực này anh xách về đi, tiền này cũng vậy, Thanh Phong vẫn còn một ít phí giải ngũ."

Nhà không thiếu tiền và lương thực, nhưng nhà họ Chu chắc chắn là thiếu, đưa năm mươi cân lương thực này qua, ít đi nhiều khẩu phần lương thực như vậy, cả nhà sẽ đói trong vài ngày.

Nhưng Kiều Niệm Dao hiểu tâm ý của bọn họ, bọn họ thật lòng viện trợ Tống Thanh Phong, không coi anh là gánh nặng.

Chu Đại Sơn vội nói: "Đã mang tới rồi, làm gì có đạo lý cầm về."

"Anh Đại Sơn." Tống Thanh Phong bên trong gọi anh ấy.

Chu Đại Sơn liền đi vào nhà, nhìn người em họ tuổi tác tương đương với mình: "Sao rồi?"

"Vẫn tốt." Tống Thanh Phong gật đầu: "Không cần để lại lương thực, anh Đại Sơn cầm về đi, bọn em đủ ăn rồi."

Chu Đại Sơn không đồng ý, cầm cũng đã cầm tới ròi: "Để lại ăn đi, cũng không bao nhiêu cả."

"Nếu nhà thiếu lương thực, em sẽ không khách khí với anh Đại Sơn, nhưng anh qua xem xem, em mua bao nhiêu lương thực?"

Kiều Niệm Dao dẫn anh ấy qua phòng bên cạnh, nhìn một phòng đầy ắp lương thực.

Lương thực trong đại đội phần lớn là lương thực phụ, mấy thứ như gạo và lúa mì cũng được chia, nhưng rất ít, mỗi nhà chỉ được một phần giới hạn.

*Lương thực phụ: ngô, khoai, sắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp