Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 30


1 tháng

trướctiếp

Trần Hữu Minh xua tay: "Này không phải nên làm sao, trước kia là con không hiểu chuyện, làm mẹ bận tâm nhiều năm như vậy!"

Khuôn mặt bác hai Tống hài lòng, nói với Tống Thanh Phong: "Sau khi Hữu Minh về, có mấy nhà đến bàn chuyện, bác đều không đồng ý, bác thấy nó thật sự hiểu chuyện rồi, phải chọn một cô vợ thật tốt đúng không? Đừng giống cái người trước, vừa có chuyện chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai!"

Tống Thanh Phong im lặng.

Bác hai Tống săn sóc nói: "Lần này cháu về, nghe chuyện của cháu, vậy nên, cầm tiền trong đội chia cho đến, muốn cháu giữ lại dùng!"

Trần Hữu Minh móc hai tờ nhân dân tệ nhăn nhúm từ trong túi ra: "Thanh Phong, anh họ không có nhiều tiền, em đừng chê!"

Tống Thanh Phong lắc đầu: "Em không cần, tiền này anh cất đi đi."

"Anh họ cháu cho cháu, cháu cứ nhận đi!" Bác hai Tống nói: "Thanh Phong, cháu đã nghĩ tới sau này chưa?"

Tống Thanh Phong nhìn bà ta: "Sau này?"

"Cháu không nghĩ tới sau này sống làm sao sao?" Bác hai Tống vẻ mặt đau lòng nói: "Bác biết hẳn là cháu tích được chút tài sản, nhưng bây giờ cháu thế này, sau này cả đời phải sống trên giường, ăn uống giải quyết đều cần người chăm, coi như vợ cháu không tệ, bằng lòng ở lại, nhưng vẫn nói bệnh lâu, trước giường không có hiếu tử, vợ cháu một mình vừa phải lo liệu việc nhà vừa phải chăm sóc cháu, lâu dần, có thể chịu được sao? Đến lúc đó khó tránh sinh ra một bụng oán khí."

Tống Thanh Phong biết những lời kế tiếp, chính là điều bác hai của anh muốn nói.

"Nhà họ Tống chúng ta chỉ còn cháu là dòng độc đinh, nếu có thể, người làm cô này cũng hận không thể chịu khổ thay cháu, bác hai không muốn nhìn cháu sống như vậy cả đời, muốn đích thân đến chăm sóc cháu, nhưng cả một đại gia đình, bác hai cũng không thể phân thân! Mấy ngày nay, cô ở nhà, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ ra một cách song toàn!"

"Cách song toàn gì?" Tống Thanh Phong mơ hồ cảm thấy, những lời tiếp theo từ miệng bác hai không phải những gì anh nguyện ý nghe.

"Hữu Minh cũng lo lắng cho cháu, nó bằng lòng qua đây chăm sóc cháu, bằng lòng đến nhà cháu làm lao động chính, có nó, bác hai có thể yên tâm hơn nhiều, bên ngoài cháu có người chống đỡ, về nhà nó cũng có thể giúp chăm sóc cháu!"

Trần Hữu Minh vỗ ngực: "Thanh Phong, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!"

Tống Thanh Phong ngây ra một hồi lâu sau, mới hoàn hồn sau những lời hai mẹ con bọn họ nói: "Này là... ý gì?"

Là ý anh nghĩ sao?

"Hữu Minh chưa có vợ, để nó đến sống với hai đứa, sau này Dao Dao sinh con, bất kể của ai, cũng là của nhà họ Tống chúng ta."

Bác hai Tống nhìn anh, nói: "Như vậy không cần lo nhà họ Tống chúng ta tuyệt hậu, nửa đời sau của cháu cũng có người chăm sóc, có được bảo đảm!"

Tống Thanh Phong ngây ra một lúc, rồi mới tỉnh táo lại!

"Ý tốt của hai người, cháu nhận, nếu không còn chuyện gì khác, hai người đi được rồi!" Tống Thanh Phong không một chút do dự, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Anh không phản đối vợ mình tái hôn, sẵn sàng để cô rời đi, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bằng lòng làm chuyện như thế!

"Tiền này anh tự giữ lấy đi!" Tống Thanh Phong càng nghĩ càng giận, vo viên hai tờ nhân dân tệ, ném lên mặt Trần Hữu Minh.

Một tội phạm lao động cải tạo, còn dám thèm muốn vợ anh!

Chỉ là bây giờ anh không khỏe, bên cạnh cũng không có vũ khí thuận tay, nếu không anh đã trực tiếp đánh đuổi thứ hỗn trưởng này đi rồi!

Bác hai Tống và Trần Hữu Minh vạn vạn không ngờ anh lại không đồng ý!

Trần Hữu Minh vội vàng nhìn về phía mẹ anh ta.

Bác hai Tống cũng vội vàng nói: "Thanh Phong, cháu làm gì vậy? Bác hai cũng vì tốt cho cháu, anh họ cháu cũng bất chấp bị người nghị luận mà đến cửa chăm sóc cháu đấy!"

"Cháu không cần hai người chăm sóc!" Tống Thanh Phong tức giận nói: "Bây giờ hai người đi được rồi!"

"Gâu gâu!" Đại Hoàng vừa thấy chủ tức giận, lập tức muốn nhào đến cắn bác hai Tống và Trần Hữu Minh.

Bác hai Tống và Trần Hữu Minh đều bị hù chết, con chó này đúng là vô cùng dữ!

"Thanh Phong, bác thật sự muốn tốt cho cháu, cháu suy nghĩ kỹ đi, bác và Hữu Minh đi về trước, nếu cháu nghĩ thông, nhớ bảo Chu Đống tới nói!" Bác hai Tống dẫn con trai, bị chó đuổi rời đi, đồng thời cũng không quên hô lên.

Ra khỏi cửa, Đại Hoàng không đuổi theo nữa, chỉ đứng ở cửa lớn tiếng sủa.

"Ông đây sớm muộn sẽ làm thịt, ăn thịt mày!" Trần Hữu Minh chạy được một đoạn, mới hung ác trừng nó một cái.

"Gâu gâu!" Đại Hoàng lao ra.

Trần Hữu Minh không nhịn được nữa, kéo mẹ chạy tiếp.

Nhưng Đại Hoàng chỉ hù người mà thôi, lao ra rồi lại quay về, trông nom, bảo vệ chủ mới là quan trọng!

Sau khi hai mẹ con bác hai Tống và Trần Hữu Minh chạy xa chút, mới mở miệng mắng Đại Hoàng một trận.

Mắng chó xong, Trần Hữu Minh liền không nhịn được nói: "Mẹ, mẹ nói xem em họ có chịu đồng ý không?"

Bác hai Tống nói trước mặt Tống Thanh Phong, có mấy nhà gái đến cửa bàn chuyện, đều là chuyện không hề tồn tại.

Tình huống thật sự là, mặc dù sau khi Trần Hữu Minh về, cố gắng biểu hiện một phen, nhưng con gái nhà lành tuyệt đối không muốn cưới anh ta. Thứ nhất là Trần Hữu Minh lớn tuổi, đã ba mươi tuổi rồi đấy? Đàn ông lớn tuổi, ba mươi tuổi, lại là tội phạm lao động cải tạo, con gái nhà lành đầu có bệnh mới chịu cưới anh ta.

Dù hiện giờ trong nhà đông con, con gái cũng không giá trị lắm, nhưng cũng không nhà nào đẩy con gái vào trong hố lửa.

Hơn nữa, anh cả, anh hai anh ta đều đã có gia đình, đã ra ở riêng, chỉ còn anh ta cái gì cũng không có, hai tháng trước mới trở về, lương thực nuôi bản thân cũng là mượn anh em, lấy đâu ra sính lễ cưới vợ?

Nhờ bà mối, bà mối cũng nối cho anh ta một vài quả phụ, hoặc là một vài người đã ly dị, danh tiếng vô cùng xấu, nếu không thì là trên mặt có vết lớn khó coi, thậm chí là một vài người thiểu năng trí tuệ không ai thèm lấy.

Cũng chỉ có những người thuộc loại này mới có thể cân nhắc đến Trần Hữu Minh.

Trần Hữu Minh tức muốn chết, đến tận giờ vẫn chưa bàn được ai, vốn cũng định thỏa hiệp cưới một quả phụ.

Thì truyền đến tin em họ Tống Thanh Phong này bị tàn tật!

Đây đúng là bánh từ trên trời rơi xuống!

Anh ta không có gì cả, nhưng em họ là quân nhân giải ngũ, trong tay nhất định là có tiền đúng không?

Trong tay có tiền là một, quan trọng là vợ cậu ta, nhà họ Kiều đòi năm trăm đồng tiền sính lễ cho con gái nhà mình, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn.

Ai cũng chặc lưỡi với số tiền sính lễ này, mắng nhà họ Kiều coi con gái như trâu như ngựa bán đi, nhưng trước giờ chưa từng có ai mắng tướng mạo của con gái nhà họ Kiều không tốt.

Từ điểm này, có thể nhìn ra, chính là vẻ ngoài rất đẹp!

Anh ta chỉ cần đến cửa, liền có cô vợ xinh đẹp, còn có nhà lớn mới xây của nhà họ Tống, tiền trong tay em họ sớm muộn cũng thuộc về anh ta, loáng cái không phải cái gì cũng có sao.

Về phần em họ tàn tật này, anh ta đoán gần như cậu ta sẽ đồng ý.

Không tự mình ra mặt bên ngoài, nhà còn ra cái giống gì?

Nhưng thật không ngờ, Tống Thanh Phong không chút suy nghĩ, lập tức từ chối!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp