Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 29


1 tháng

trướctiếp

Tống Thanh Phong đương nhiên đồng ý.

Kiều Niệm Dao cất sách đi: "Có muốn đi vệ sinh không?"

"Có."

Kiều Niệm Dao lấy cho anh một cái bình, khăn lau tay, chờ anh đi vệ sinh xong liền cầm đi đổ, khăn lông cũng cầm đi giặt, treo bên ngoài.

"Anh uống nước đi, đừng nhịn không uống nước, môi hơi khô rồi." Kiều Niệm Dao đưa cho anh nước ấm.

Tống Thanh Phong không nhịn nữa, uống một ly.

Cơm tối liền ăn đơn giản một chút, Kiều Niệm Dao làm mì trứng gà, mỗi người một chén.

Lúc ăn mì, liền nghe thấy đại đội trưởng Tống dùng loa phóng thanh thông báo: "Tám giờ sáng mai, xếp hàng bên ngoài kho lương chia lương chia tiền!"

Đây chắc chắn là chuyện vui nhất của các đội viên.

Ngay cả Kiều Niệm Dao cũng vui, vì hôm nay chính là ngày phát lương.

Có thể ăn đến sang năm.

Ăn mì xong, cô liền chuẩn bị túi da rắn để ngày mai đựng lương thực.

Vì ngày mai phải dậy sớm nấu cơm, đi xếp hàng chia lương, tối nay liền tắm rửa, đi ngủ sớm một chút.

Kiều Niệm Dao cũng không quên dùng kem tuyết.

Hiện tại đã cuối tháng mười, sắp sang tháng mười một.

Trời càng ngày càng lạnh, gió cũng sắc lạnh, đương nhiên phải bảo vệ làn da.

Không chỉ bôi cho mình, còn bôi cả cho Tống Thanh Phong, tự mình bôi cho anh.

Tống Thanh Phong để mặc vợ bôi, sau khi vợ xích tới, anh càng có thể thấy rõ gương mặt trắng nõn không tỳ vết của cô, cùng với đôi mắt nhìn mình chăm chú, chiếc mũi vừa cao vừa đẹp, bên dưới là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đỏ hồng, mọi thứ của vợ, đều đẹp đến mức làm trái tim rung động.

Kiều Niệm Dao dường như không biết hành động của mình thân mật đến mức nào, cũng không biết anh ngẩn ra nhìn mình, bôi xong, vẻ mặt thản nhiên nói: "Muộn rồi, ngủ thôi."

"Ừ." Ánh mắt Tống Thanh Phong vô cùng mềm mại.

Đắp kín chăn cho anh, Kiều Niệm Dao liền dán qua ôm lấy anh.

Đương nhiên cũng không quên xích tới khinh bạc anh một trận.

Đối mặt với khinh bạc như vậy, Tống Thanh Phong vô lực chống đỡ, mới đầu chỉ bị động thừa nhận, nhưng khi vợ muốn lùi lại, anh lại không muốn.

Ôm tiểu yêu tinh giày vò người này vào trong ngực, biến bị động thành chủ động, cũng bày ra một mặt bá đạo trong tính cách của anh.

Sau khi tách ra, ánh mắt Kiều Niệm Dao quyến rũ như tơ: "Anh Phong, anh thật sự không muốn em sao?"

Trong bóng tối, vợ như yêu tinh, mời chào anh.

Giờ khắc này, cả người cô toát ra cỗ khí tức chí mạng.

Nhưng Tống Thanh Phong cưỡng ép khống chế được.

"Ngày mai phát lương rồi, ngủ sớm một chút đi."

"Cũng được." Kiều Niệm Dao thầm cười, giọng nói lại hạ xuống.

Liền đi ngủ, đương nhiên cũng dặn anh có chuyện gì nhớ kêu cô.

Chờ cô ngủ rồi, cơ thể Tống Thanh Phong mới buông lỏng.

Cẩn thận kéo cô vào trong lòng, trái tim mềm mại không ngờ.

Không phải anh không muốn cô, anh cũng nhịn đến suýt hỏng mất.

Nhưng anh muốn đợi thêm, muốn cho cô thêm thời gian, để cô xác định rõ, rốt cuộc có muốn ở lại hay không...

Ngày hôm sau là ngày quan trọng chia lương phát tiền, nhà nhà đều dậy sớm nấu ăn, giành chỗ xếp hàng.

Mặc dù sớm muộn đều sẽ có, không thiếu một hạt gạo, không thiếu một xu, kế toán đều đã thống kê xong rồi.

Ai lại không muốn sớm cầm được lương thực và tiền được chia chứ?

Cầm trong tay, mới là của mình.

Kiều Niệm Dao không thiếu ăn thiếu mặc, có thể là từ mạt thế, làm cô quý trọng mỗi hạt gạo vất vả kiếm được.

Hơn nữa, việc áo cơm không lo, phần lớn nhờ có không gian, còn phần hiện tại, là chính cô làm việc mà có.

Buổi sáng, vừa nấu cơm vừa giúp Tống Thanh Phong giải quyết vấn đề cá nhân xong, thu dọn xong, mở cửa sổ thông gió, rồi bưng bữa sáng vào.

Sáng nay ăn cháo bắp, thêm hai quả trứng luộc, mỗi người một quả, trộn ít dưa muối.

Ăn xong, Kiều Niệm Dao đưa cho Tống Thanh Phong một nắm kẹo sữa: "Anh ở nhà chờ em."

Tống Thanh Phong nhìn vợ bỏ lại kéo rồi gấp gáp rời đi, khuôn mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Coi anh như trẻ con mà dỗ sao...

Chuyển bàn sang, lấy vở ra soạn đề thi cho vợ khảo nghiệm thành tích.

Soạn đến một nửa, liền có người tới.

"Thanh Phong, vợ Thanh Phong, hai đứa có nhà không? Bác hai đây."

"Gâu gâu!"

Bác hai Tống chỉ kêu ngoài cửa, không vào trong được, bị Đại Hoàng chặn.

Đại Hoàng được nuôi mập mạp, được dị năng bồi bổ, răng rất sắc bén, đe dọa người vừa dữ vừa hung, làm hai mẹ con bác hai Tống và Trần Hữu Minh gọi bên ngoài, không dám tiến vào.

Tống Thanh Phong hô: "Đại Hoàng, để bác hai vào."

Đại Hoàng liền lùi lại, bác hai Tống định dẫn Trần Hữu Minh vào, chỉ là, vừa nhìn thấy Trần Hữu Minh cũng định tiến vào, Đại Hoàng liền muốn cắn người!

Trần Hữu Minh vội vàng lui ra ngoài: "Em họ, sao chó nhà em dữ vậy!"

"Mày không nghe chủ mày bảo để bọn tao vào sao?" Bác hai Tống tức giận mắng Đại Hoàng.

"Gâu gâu!" Đại Hoàng mặc kệ bà ta, sủa Trần Hữu Minh.

"Đại Hoàng, để bọn họ vào."

Nghe tiếng của chủ phát ra từ trong phòng, Đại Hoàng do dự một chút, rồi mới để cho mẹ con bọn họ vào, chỉ là nó vô cùng cảnh giác đi cùng theo bọn họ vào nhà!

"Con chó này sao còn đi theo thế!" Bác hai Tống bất mãn nói.

Tống Thanh Phong nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng liền ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bác hai Tống và Trần Hữu Minh, như một lính canh phòng!

Tống Thanh Phong rất ngạc nhiên trước chỉ số thông minh của con chó cỏ này, có thể so sánh với cảnh khuyển rồi.

Nhưng không nhắc đến Đại Hoàng, nhìn về phía bác hai Tống và anh họ Trần Hữu Minh: "Bác hai, Hữu Minh, sao hai người có rảnh tới vậy? Hiện giờ không bận sao?"

"Bận, hai ngày trước Chu Lương qua báo tin, nhưng lúc đó không thể rút ra được, bây giờ hết bận rồi, tranh thủ qua thăm cháu." Bác hai Tống mặc kệ con chó kia, nhìn về phía cháu trai, vén chăn lên nhìn một chút, bày ra dáng vẻ thương tâm muốn chết: "Cháu bị thương thế này, chẳng lẽ quân đội không cho lời giải thích sao?"

"Cháu là quân nhân, hoàn thành nhiệm vụ là thiên chức của cháu, này không phải bàn, không cần giải thích gì."

"Cháu là hy sinh vì tổ quốc." Bác hai Tống nói.

"Cháu chỉ làm chuyện quân nhân nên làm." Tống Thanh Phong nói, quân nhân bọn họ chính là thế, cầm trợ cấp và tiền lương không thấp, khi cần bọn họ, nhất định phải lên, này không có gì để tranh công.

"Em họ đúng là đàn ông thật sự!" Trần Hữu Minh nghiêm túc tán dương.

"Vợ cháu đâu?" Bác hai Tống hỏi: "Sao không thấy đâu?"

"Hôm nay đại đội bọn cháu chia lương."

"Bác nói này." Bác hai Tống nhìn đứa cháu này: "Sau khi cháu xảy ra chuyện, vợ cháu có nói gì không? Có muốn chạy không?"

"Không."

Bác hai Tống hài lòng hơn chút: "Xem như nó hiểu chuyện, lúc đầu nếu cháu không cứu nó, nó đã mất mạng rồi, còn bỏ ra năm trăm đồng tiền sính lễ trên trời, nếu nó dám thấy cháu không ổn chạy mất, bác là người đầu tiên không đồng ý!"

Tống Thanh Phong không nói nhiều về chuyện này, nhìn về phía Trần Hữu Minh: "Anh được ra khi nào?"

Người anh họ này là một tội phạm lao động cải tạo, lúc đầu tụ tập đánh bài đánh bạc, lúc bị bên họ nghiêm tra, bị xử nhiều năm.

Vì chuyện này, người vợ cũ không chút do dự trực tiếp tái hôn, không muốn lãng phí thời gian của mình.

"Anh về hai tháng trước." Trần Hữu Minh thẳng lưng nói.

Hôm nay bác hai Tống sang đây thăm cháu trai, đương nhiên không phải tới hỏi thăm sức khỏe đơn thuần, mà còn một chuyện khác.

"Bây giờ anh họ cháu đã học gương tốt rồi, sau khi về cũng nghiêm túc làm việc, luôn lấy đủ công điểm, cũng xem như đứng đắn!" Bác hai Tống cười nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp