Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 28


1 tháng

trướctiếp

Nếu quản, sau này hàng năm đều phải giao mười đồng, khác gì nuôi thêm một người trong nhà đâu? Sầu chết cô ta rồi!

Nhưng nghĩ lại thì, cô ta đột nhiên nghĩ đến, trong tay em họ Tống Thanh Phong nhất định vẫn còn không ít tiền đúng không?

Có thể mắt không chớp một cái, tiêu năm trăm đồng cưới vợ, lần này bị thương thành như vậy, quân đội thế nào chẳng trợ cấp?

Nhìn quà em dâu tặng hôm nay, nhất định là có chút tài sản!

Vì thế, Trần Quế Hoa liền nói: "Mẹ, em họ cầm về không ít phí giải ngũ đúng không?"

"Con muốn nói gì?" Bác cả Tống lập tức nhìn chằm chằm cô ta.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!" Hai anh em Chu Đống, Chu Lương cũng vội vàng nói.

Trần Quế Hoa không nhịn được nói: "Chỉ hỏi chút thôi, con hỏi cũng không được sao?"

"Con muốn hỏi gì? Thanh Phong có cầm phí giải ngũ về hay không, đó là chuyện của Thanh Phong, liên quan gì đến con? Cần con hỏi sao?" Bác cả Tống không chừa chút mặt mũi nào cho con dâu cả này!

Trần Quế Hoa bị mẹ chồng răn dạy ngay trước mặt hai con dâu Lâm Hiểu Hồng và Lâm Hiểu Nguyệt, thấy rất mất mặt.

Nhưng nhìn vẻ mặt muốn nuốt sống mình, đành uất ức chọn ngậm miệng.

Bác cả Tống lười phản ứng lại cô ta, bị nói xen vào như vậy, cũng không nói gì chuyện đường đỏ nữa, bà ấy biết tính của cháu dâu, không muốn chiếm chút hời nào của cháu dâu.

Hai năm qua vẫn như vậy.

Miếng đường đỏ này gõ ra, cho hai cháu dâu mỗi người một chén, vừa rồi gà nhà đẻ trứng, nhặt được hai quả, liền cho mỗi người một chén đường đỏ, trứng gà để hai đứa bồi bổ.

"Hai cháu đều vất vả rồi, mang về ăn đi." Bác cả Tống nói.

Hai chị em Lâm Hiểu Hồng, Lâm Hiểu Nguyệt cười nhận lấy: "Cảm ơn bà nội!"

Nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ ăn, gọi con về nhà, cho bọn nhỏ chia nhau ăn, rồi mới rót nước vào uống lấy ít vị.

Hai anh em Chu Đống, Chu Lương nhìn không vui lắm, muốn hai cô ấy tự mình ăn.

Nhưng người làm mẹ nào nỡ để con nhìn mình ăn, có ăn cũng cho bọn trẻ.

Bên ngoài, Trần Quế Hoa không quan tâm chuyện trong phòng các con, đỏ mắt ghen tị: "Mẹ, mẹ chỉ cho cháu dâu ăn, không cho con dâu ăn sao? Con cũng hư nhược mà."

Bác cả Tống muốn mắng cô ta một câu lừa lười cứt đái nhiều, nhưng cuối cùng lười nhiều lời với cô ta, vì yên ổn, cũng gõ cho cô ta một miếng nhỏ, phần còn lại thì cất đi.

Trần Quế Hoa ăn đường đỏ, đến càu nhàu với em dâu Ngô Mỹ Lan.

"Chị vừa mới hỏi mẹ, em họ cầm về bao nhiêu phí giải ngũ. Mẹ mắng chị một trận, em nói xem, có thể bỏ ra năm trăm đồng cưới cô vợ thiên tiên, lương quân đội không biết phải cao bao nhiêu, làm nhiều năm như vậy, có thể không có chút tài sản sao?"

Ngô Mỹ Lan đã nghĩ tới từ lâu, chỉ là không thể nói ra lời này, nếu không nhất định sẽ bị mẹ chồng mắng.

"Dù sao điều kiện nhà em chỉ có vậy, ba mươi cân lương thực đều là móc ra từ kẽ răng, không thể nhiều hơn nữa."

Không nhắc đến nhà họ Chu bên kia nữa.

Bồn tắm gỗ Chu Đống, Chu Lương đưa tới, Tống Thanh Phong chưa dùng, Kiều Niệm Dao đã dùng trước.

Tống Thanh Phong không cần tắm, lúc về anh vừa mới tắm, xoa sạch sẽ xong, hai ngày nay, ngày nào cô cũng dùng nước ấm lau người cho anh, quần lót cũng thay hàng ngày, Tống Thanh Phong được lo liệu còn sạch hơn bất kỳ ai.

Cho nên, Kiều Niệm Dao liền tự vào trong bồn tắm lớn hưởng thụ.

Tắm trong phòng để đồ lặt vặt phía sau, ngâm phải nói thật thoải mái.

Tắm sạch sẽ, về phòng, cô liền nói với Tống Thanh Phong: "Bồn tắm lớn này hữu dụng thật, chờ hai ngày nữa em cũng tắm cho anh."

Tống Thanh Phong nhìn cô, sau khi tắm xong, vợ như đóa hoa mới hé, đẹp đến làm người không thể dời mắt.

"Anh lau một chút là được." Tắm cho anh quá vất vả.

Kiều Niệm Dao lau tóc, không ngẩng đầu lên, nói: "Nếu anh không tắm, không rửa chân, không vệ sinh cá nhân xong, em sẽ không nằm chung giường với anh."

Ánh mắt Tống Thanh Phong cứ nhìn vào cô.

"Nhìn gì?" Kiều Niệm Dao sẵng giọng.

"Không." Tống Thanh Phong chối, vợ thật sự là rất rất đẹp.

Kiều Niệm Dao khẽ cười một tiếng, hỏi: "Có mệt không? Có muốn chợp mắt chút không?"

"Không mệt." Ngày nào cũng nằm, không thì là dựa, có gì mệt.

Kiều Niệm Dao liền tùy anh, giờ mới hơn ba giờ chiều, còn sớm, liền lấy sách ra học.

"Em còn học nữa sao." Tống Thanh Phong hơi bất ngờ.

Kiều Niệm Dao gật đầu: "Em cảm thấy học rất tốt, những thanh niên tri thức xuống nông thôn kia cũng rất có học thức, em muốn học tập các cô ấy."

Mặc dù cô không hiểu rõ về giai đoạn lịch sử này, nhưng biết sau này sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nếu có thể, cô muốn đi thi.

Cô chưa từng tiếp xúc với nam thanh niên tri thức, nhưng đại đội có mấy nữ thanh niên tri thức, trong đó có thanh niên tri thức Triệu, Triệu Ngọc Lan, có mối quan hệ khá tốt với cô.

Bởi vì, cô sẽ cầm sách đi thỉnh giáo, hơn nữa sẽ không để người ta dạy không công.

Có lúc mang một quả trứng gà qua, có lúc làm bánh bao, màn thầu mang qua, hoặc là vào mùa hè, mang qua ít dưa leo, cà chua, sao cô ấy có thể không sẵn lòng chứ?

Hai năm mưa gió không ngừng học tập, Kiều Niệm Dao tiến bộ rất lớn, học được không ít kiến thức, đương nhiên cũng bỏ ra không ít học phí.

Tống Thanh Phong không biết những chuyện này, nhưng cũng nhìn thấy thay đổi rõ rệt từ trên người cô, hóa ra, hai năm nay cô vẫn luôn học tập.

Kiều Niệm Dao đang chuyên tâm dồn chí học.

Có vài chỗ không biết, liền hỏi Tống Thanh Phong có biết không?

Ở quê, Tống Thanh Phong chỉ học tới cấp hai, nhưng từ nhỏ anh đã là học bá, cũng vì điều kiện gia đình quá kém, nếu không đã học lên cấp ba.

Chỉ là điều kiện không tốt, không đủ nuôi anh học cấp ba.

Sau khi nhập ngũ, anh cũng là người thông minh, biết trình độ học vấn của mình còn hạn chế, cho nên khi rảnh cũng tham gia khóa tự học, đồng thời thi lấy bằng tốt nghiệp cấp ba.

Mặc dù hai năm làm nhiệm vụ bị tụt lại, nhưng chỉ dạy Kiều Niệm Dao vẫn là không thành vấn đề.

Ở mạt thế, sinh tồn là vấn đề tiên quyết, có thể học được học vấn gì chứ?

Cô biết chữ đã xem như không dễ rồi.

Hai năm nay, cô rất cố gắng học tập, nhưng chỉ đến trình độ cấp hai.

Cô biết là không đủ, cho nên, chỉ cần có thời gian, cô đều sẽ tiếp tục học tập, hai ngày nay, vì Tống Thanh Phong trở về nên không học được gì rồi.

Nhưng hiện giờ đã dần dần ổn định, đương nhiên phải tiếp tục.

Học tập không phải chuyện một sớm một chiều, kiên trì bền bỉ mới là quan trọng nhất.

Tống Thanh Phong có thể chỉ điểm chỗ sai cho cô, đúng là không gì hơn.

Tống Thanh Phong cũng không quên những gì đã học, giúp cô giải hai bài toán.

"Có anh ở đây, sau này em không cần đi hỏi thanh niên tri thức Triệu nữa rồi." Kiều Niệm Dao cười nói.

Tống Thanh Phong nhìn cô: "Sau này anh dạy em." Nếu có sau này mà nói.

"Được." Kiều Niệm Dao gật đầu.

Đưa sách giáo khoa ngữ văn cho anh, để anh kiểm tra bài mình học thuộc, nhưng cũng không quên cầm rượu thuốc, vừa thoa thuốc, xoa bóp hai chân cho anh, vừa học thuộc lòng.

Cảm giác một giờ loáng cái trôi qua.

Kiều Niệm Dao thấy không sai biệt lắm, liền dừng lại: "Nếu có thời gian, ra cho em một bài thi tốt nghiệp cấp hai, nếu qua được, em sẽ bắt đầu học tiếp cấp ba."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp