Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 27


1 tháng

trướctiếp

Kiều Niệm Dao biết nhất định là bà ấy nghe tin ông Mã được mời nên tới: "Cháu mời ông Mã tới khám lại, đổi ít rượu thuốc của ông ấy cho Thanh Phong, có thể thông kinh lạc, hoạt huyết."

Bác cả Tống gật đầu: "Vất vả cháu rồi."

Ăn xong, Kiều Niệm Dao thu thập cho Tống Thanh Phong xong, rồi ra dọn dẹp chén đũa phòng bếp.

Bác cả Tống nhỏ giọng nói với cháu trai: "Dao Dao vẫn chưa bỏ ý định chữa trị cho cháu hả?"

"Vâng." Tống Thanh Phong biết vợ không từ bỏ.

Bác cả Tống thở dài: "Vợ là thế đấy, người khác đều từ bỏ rồi, chỉ có vợ vẫn cảm thấy cháu có thể đứng lên."

Thật ra, từ khi cháu trai được đưa về, bác cả Tống đã biết không còn hy vọng, bởi vì nhất định là bệnh viện lớn không thể trị được mới phải đưa về.

"Cái khác bác không nói nhiều, nhưng cháu và Dao Dao đều không còn nhỏ nữa, nhân lúc còn sớm sinh con đi, bảo Dao Dao bồi bổ cho cháu cho có sức."

Tống Thanh Phong nghĩ đến sự "khinh bạc" tối qua vợ làm với anh, đỉnh đầu bốc khói: "Bác đừng nói nữa."

"Còn xấu hổ cái gì, có phải ngày đầu kết hôn đâu." Bác cả Tống buồn cười.

Không chỉ nói với anh, còn đi ra ngoài nói với Kiều Niệm Dao: "Nhân lúc bác còn sức làm, có thể chăm cháu ở cữ, cũng có thể chăm trẻ giúp bọn cháu, cháu và Thanh Phong nên sớm có con đi, chứ chờ mấy năm nữa, bác thật là làm không nổi nữa."

Lớn tuổi rồi, xương cốt thân thể mỗi năm mỗi yếu đi.

Kiều Niệm Dao gật đầu nói: "Vâng, cháu hiểu."

Cô cũng muốn có con, thời đại này an ổn như vậy, cô sẵn lòng sinh, chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ.

Kiều Niệm Dao đi vào, lấy cho bác cả Tống một bình rượu nhân sâm: "Đây là rượu nhân sâm cháu ngâm, ông Mã uống cũng nói tốt, bác cầm đi, trước khi ngủ uống một ngụm nhỏ, rất tốt cho cơ thể."

"Bọn cháu giữ lại mà uống." Bác cả Tống không muốn nhận đồ của đôi vợ chồng trẻ.

"Chúng cháu vẫn còn, bác dưỡng tốt cơ thể, sau này sinh con còn phải làm phiền bác nữa."

Bác cả Tống liền nhận: "Vậy được, bác lấy về uống."

Sau khi bác cả Tống về, Kiều Niệm Dao mới đi vào xem Tống Thanh Phong.

"Bác bảo chúng ta sớm có con đi, bác còn có thể chăm em ở cử." Kiều Niệm Dao nhìn anh nói.

Tống Thanh Phong đối diện với đôi mắt của vợ, mím môi nói: "Để sau lại nói."

Kiều Niệm Dao không nói gì.

Bởi vì hiện tại Kiều Niệm Dao cũng không định có con.

Anh ấy còn cần chăm sóc, sao cô có thể ôm bụng bầu làm việc trong nhà ngoài nhà?

Vì sau khi mang thai, dị năng khả năng sẽ dùng để dưỡng thai, cô không định cách hai, ba năm sinh một đứa, cô định là làm hết một lượt, sinh liền mấy đứa, bọn trẻ cùng nhau lớn lên, bớt bao nhiêu chuyện?

Có dị năng hộ thể, cô không cần lo.

Cho nên phải chờ anh khỏe, gồng gánh được gia đình lại bàn, không cần gấp gáp nhất thời.

"Hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài phơi nắng nhé?" Kiều Niệm Dao hỏi.

"Được." Tống Thanh Phong gật đầu.

Kiều Niệm Dao trải chiếu rơm ngoài sân, còn lấy chăn bông đã gấp ra, rồi mới vào nhà cõng anh ra.

"Đang làm gì vậy?" Hai anh em Chu Đống, Chu Lương tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vội vàng buông bồn tắm gỗ xuống qua phụ một tay.

"Hôm nay trời đẹp, thím mang Thanh Phong ra ngoài phơi nắng."

Hai anh em dựa theo Kiều Niệm Dao sắp xếp, để Tống Thanh Phong ngồi trên chiếu, dựa vào chăn phơi nắng.

Lúc này, cách chiếu rơm mặt đất vẫn hơi lạnh, Kiều Niệm Dao lại đi vào lấy một tấm đệm ra, đỡ Tống Thanh Phong ngồi lên.

"Vậy còn tạm được." Kiều Niệm Dao cười nói.

Tống Thanh Phong nhìn vợ, đối diện với ánh mắt cưng chiều của vợ, trái tim nóng lợi hại.

Anh dời mắt, nhìn về phía hai anh em Chu Đống, Chu Lương: "Sao hai đứa lại tới."

"Chú xem này, bọn cháu làm bồn tắm cho chú." Chu Lương nắm lấy thành bồn tắm gỗ.

Hai anh em bận rộn làm cái này ở nhà, sau này chú phải thường xuyên tắm, nếu không người thế nào cũng thối, nên mới làm cái bồn tắm gỗ này.

Kiều Niệm Dao nhìn cũng phải khen: "Xưởng đồ nội thất không để hai anh em cháu làm, đúng là một tổn thất lớn."

Bồn tắm gỗ này làm rất tốt, cũng rất chắc chắn, có thể ngồi vào trong tắm.

Chu Lương cười nói: "Cháu không được đâu, cháu chỉ là trợ thủ thôi, là Chu Đống làm."

Chu Đống cười nói: "Chỉ tùy tiện làm một chút thôi."

Hai em anh ngồi xuống nói chuyện phiếm với Tống Thanh Phong, để bọn họ nói chuyện, Kiều Niệm Dao vào nhà làm đường đỏ.

Đường đỏ hiện giờ cũng là đồ hiếm, nhưng trong không gian của Kiều Niệm Dao lại có rất nhiều, dùng giấy dầu gói một miếng đường đỏ, đừng tưởng miếng nhỏ, một miếng đường đỏ lớn như cục gạch, nặng một cân.

Hai anh em trò chuyện với Tống Thanh Phong hơn một giờ mới phải về, cũng cõng Tống Thanh Phong đã phơi nắng đủ về phòng.

Còn dặn thím Kiều Niệm Dao, nếu tắm cho chú, cứ qua gọi bọn họ, bọn họ ai rảnh sẽ tới.

Dù sao một mình Kiều Niệm Dao sao có thể đặt được chú Tống Thanh Phong vào đó.

Kiều Niệm Dao biết tính tình của hai người họ.

Hai năm qua, cô không phải đi nhặt củi, đều là hai người bọn họ lên núi đốn củi đưa qua.

Lấy đường đỏ cho bọn họ.

"Miếng đường đỏ này hai đứa cầm về đi. Hiểu Nguyệt sắp sinh rồi, cần dùng đường đỏ. Hiểu Hồng cũng vậy, lúc thu vụ mùa cô ấy mệt đến ngất xỉu trên ruộng, để cô ấy uống bồi bổ."

Vợ của Chu Đống là Lâm Hiểu Hồng, vợ của Chu Lương là Lâm Hiểu Nguyệt.

Hai anh em họ cưới hai chị em họ người ta.

"Thím, thím giữ lại ăn đi." Chu Đống vội vàng nói.

"Đúng đấy, thím đừng khách khí như vậy, chỉ là làm một thùng gỗ cho chú mà thôi." Chu Lương cũng vội vàng nói.

"Trong nhà vẫn còn, lần trước thím thấy, mua về nhiều lắm." Kiều Niệm Dao tiễn bọn họ ra ngoài: "Thím không giữ hai đứa nữa."

Chu Đống, Chu Lương đành mang cân đường đỏ này về.

"Gì thế?" Bác cả Tống thấy cháu trai cầm giấy dầu liền hỏi.

"Đường đỏ thím cho." Chu Lương nói.

Vừa nghe đến đường đỏ, ánh mắt của vợ cậu ấy, Lâm Hiểu Nguyệt, liền sáng lên, bụng cô ấy không nhỏ nữa, không phải lúc sinh con cần dùng đường đỏ sao?

"Đưa một thùng gỗ qua, sao còn dám nhận đường đỏ của thím cháu hả? Còn lấy nhiều như vậy!" Bác cả Tống nhận lấy giấy dầu, mở ra liền thấy một miếng đường đỏ lớn như vậy, trừng cậu ấy nói.

"Đường đỏ gì thế? Đường đỏ ở đâu?" Trần Quế Hoa vừa về đến nhà liền nghe thấy đường đỏ.

"Thím cho." Chu Đống vội nói: "Bà à, bọn cháu không định thu, nhưng tính của thím bà cũng biết đấy, bọn cháu làm giúp, không cầm ít đồ là không về được."

"Bọn cháu đẩy rồi, nhưng không đẩy được." Chu Lương gật đầu.

Hai năm nay, bất kể là ôm củi giúp, hay là việc gì khác, thím liền cho bọn họ cầm cân trứng gà về ăn, hoặc là bảo bọn họ mang sủi cảo về.

Chưa bao giờ để họ làm không công.

Lần này, Trần Quế Hoa rất hài lòng: "Mẹ, đây là tấm lòng của Dao Dao, hơn nữa chúng ta cũng đúng lúc cần đường đỏ, vợ lão nhị sắp sinh rồi, đây là đặc biệt lấy tới, em ấy thật có lòng."

Em dâu đó hiếm thấy, cho nên hai năm nay cô ta cũng vui lòng để hai con trai qua phụ một tay.

Chỉ vì mười đồng kia, cô ta trăn trở suốt hai đêm, muốn lấy lại tiền, nhưng lại không nghĩ được cách nào tốt hơn, dù sao đây cũng là độc đinh duy nhất còn lại của nhà mẹ chồng, mẹ chồng chắc chắn sẽ quản.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp