Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 26


1 tháng

trướctiếp

Với câu hỏi này, câu trả lời của Kiều Niệm Dao chính là: Lúc nhặt nấm nhìn thấy, tiện tay đào.

Ông Mã không nói nên lời.

Đến đại đội, đúng lúc chạm mặt mẹ của Tống Thanh Sơn.

Mẹ Thanh Sơn thấy Kiều Niệm Dao mời ông Mã đến, nói: "Vợ Thanh Phong à, sao lại mời ông Mã đến vậy? Thanh Phong có chuyện gì sao?"

"Không sao, cháu chỉ mời ông Mã đến khám lại cho Thanh Phong thôi."

Nghe lời này, mẹ Thanh Sơn lập tức hiểu.

Vợ Chu Tiểu Sơn, Ngô Mỹ Lan nhìn thấy từ xa, chờ lúc cô ta bước tới, Kiều Niệm Dao đã dẫn ông Mã đi xa.

Liền hỏi mẹ Thanh Sơn: "Thím, có chuyện gì vậy? Sao em dâu cháu lại mời ông Mã tới?"

Mẹ Thanh Sơn liếc cô ta một cái, nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, muốn chữa khỏi cho Thanh Phong đó."

Bà ấy có chút thương cảm, hiển nhiên không tin Tống Thanh Phong sẽ khỏi bệnh.

Ngô Mỹ Lan nhếch môi: "Nếu chữa khỏi được, đúng là không thể tốt hơn!"

"Đúng vậy, Thanh Phong còn trẻ mà." Mẹ Thanh Sơn cũng nghĩ như vậy, nhưng khuya hôm trước, đại đội trưởng Tống về, bà ấy đã hỏi rồi.

Nếu không phải quân đội hết cách, thì sẽ đưa về như vậy sao?

Ngô Mỹ Lan không nói gì, xoay người rời đi.

Cô ta sẽ không qua thăm dù là một bước.

Nghĩ đến mỗi năm phải giao ba mươi cân lương thực, đúng là phiền chết!

Nếu biết, hai năm trước đã không nhận hai cân đường đỏ Tống Thanh Phong mang qua.

Kiều Niệm Dao không quan tâm người khác nghĩ gì, lúc cô dẫn ông Mã về, Chu Tả đã về rồi.

Dù sao từ công xã qua phải mất hai giờ.

"Chàng trai, vợ cậu chăm sóc cậu rất tốt." Ông Mã vào nhà, nhìn thấy Tống Thanh Phong, các trạng thái đều rất tốt.

Tống Thanh Phong bất ngờ hỏi: "Ông, sao ông lại tới?"

"Vợ cậu chi số tiền lớn mời tôi tới khám cho cậu, tôi liền tới." Ông Mã nói.

Kiều Niệm Dao đã bê một vò rượu nhân sâm từ phòng bên cạnh sang: "Lát nữa ông mang về, từ từ uống."

Vò rượu nhân sâm này vẫn chưa được khui.

Ông Mã thấy một vò rượu nhân sâm lớn như vậy, đương nhiên muốn kiểm hàng thử, sau khi mở ra, mùi vị lại càng thượng đẳng, lại nhìn ba cây nhân sâm tuổi không nhỏ bên trong, trợn to mắt nói: "Nhân sâm trên núi, chẳng lẽ đều để cháu đào rồi sao?"

"Không biết, tùy tiện đào thôi."

Ông Mã: "..."

Kiều Niệm Dao: "Ông dạy tôi bí mật bất truyền như vậy, theo lý tôi nên gọi ông một tiếng sư phụ, dù ông có đồng ý hay không, tiếng sư phụ này tôi đều phải gọi."

Ông Mã vội vàng nhìn ra ngoài, may là không có ai, vội nói: "Mau dậy, mau đứng dậy đi."

Kiều Niệm Dao nhìn ông: "Vậy đồ đệ này, ông có nhận không?"

"Hiện giờ đúng là lưu hành việc này, hơn nữa, tôi phải nói thật với cháu, tôi không chữa được chân của tiểu tử này."

Nếu là sư phụ của ông, không chừng có thể chữa được, cứu sống người chết, làm thịt mọc ra từ xương, chính là nói về sư phụ của ông.

Nhưng sư phụ đã qua đời nhiều năm, ông không có bản lĩnh kia.

"Không sao, chỉ cần ông nhớ ông còn có một đệ tử là được, học bản lĩnh của ông, sau này tôi sẽ dưỡng lão cho ông." Kiều Niệm Dao nói.

Vừa nói ra hai chữ dưỡng lão, ông Mã liền không kiềm được: "Cháu nói gì, cháu dưỡng lão cho tôi?"

"Một ngày là thầy, suốt đời là cha, nếu ông bằng lòng nhận tôi làm đệ tử, đương nhiên tôi sẽ dưỡng lão cho ông." Kiều Niệm Dao nhìn ông.

"Cháu nuôi cậu ta đã đủ vất vả, lại còn dưỡng lão cho tôi, không nên không nên, cháu chớ gạt tôi, tôi không mắc lừa đâu." Ông Mã để lại rượu thuốc, ôm rượu nhân sâm bỏ chạy.

Dáng vẻ kia cứ như có thứ đại hung gì đuổi sau lưng vậy.

Kiều Niệm Dao bước ra ngoài theo, nhìn bóng lưng chạy mất dạng của ông, cười nói: "Ông đi thong thả."

Ông Mã đi được một quãng xa, mới quay đầu nhìn lại, Kiều Niệm Dao vẫy tay với ông.

Ông Mã quay đầu bước đi.

Kiều Niệm Dao đưa mắt nhìn ông Mã rời đi, rồi xoay người trở lại đổ rượu thuốc xoa bóp cho Tống Thanh Phong.

Tống Thanh Phong cũng bị hành động bái sư vừa rồi của vợ mình làm kinh hãi, nhưng anh biết vợ anh là vì anh, môi giật giật: "Chân anh, hẳn là không có hy vọng."

Kiều Niệm Dao cười nói: "Em biết, em chỉ là ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi, chỉ cần có một chút cơ hội để anh đứng lên được, em đều sẽ tranh thủ."

Tống Thanh Phong đối diện với ánh mắt của vợ, vẫn nói: "Không khỏi được đâu."

"Không khỏi thì không khỏi, không khỏi mới tốt, anh sẽ không đuổi em đi." Kiều Niệm Dao bất mãn liếc anh một cái.

Cổ họng Tống Thanh Phong giật giật, anh đâu có đuổi cô nữa?

"Anh đừng cảm thấy ông ấy chỉ có vài chiêu kia, cảm giác cứ như lừa người vậy, lãnh đạo lớn người ta còn dùng rượu thuốc này của ông ấy đấy." Kiều Niệm Dao nói: "Hơn nữa, em cũng không mong gì hơn, có thể làm đôi chân của anh tốt hơn, đừng vì máu huyết không thông mà teo nhỏ là được. Cho dù anh biến thành bộ dáng nào cũng sẽ không chê, em chỉ sợ anh nhìn trong lòng sẽ khổ sở."

Một người đàn ông trưởng thành như Tống Thanh Phong, bị vợ làm cho cảm động đến trong lòng ê ẩm.

Kiều Niệm Dao bắt đầu dùng rượu thuốc, dựa theo ông Mã dạy, xoa bóp hai chân cho anh.

Mà chuyện Kiều Niệm Dao mời ông Mã tới, rất nhanh truyền khắp vùng quê.

Bác Triệu nghe xong liền vỗ tay khen hay!

Mặc dù không dám lớn tiếng như vậy, dù sao nhà họ Tống cũng là gia tộc lớn trong thôn, không giống như người từ bên ngoài đến như bọn họ.

Nhưng nhìn thấy Tống Thanh Phong tàn tật, Kiều Niệm Dao, kẻ đã hại con trai mình, nửa đời sau sẽ phải trôi qua như vậy, trong lòng rất sảng khoái!

Bác cả Tống cũng biết chuyện, sợ cháu trai có chuyện gì, đặc biệt tới thăm, nhưng chuyện gì cũng không có.

Lúc bà ấy tới, đúng lúc đôi vợ chồng trẻ đang ăn trưa.

Cơm bắp ăn cùng với giò heo hầm đậu tương, cháu trai ăn một miệng dầu.

Kiều Niệm Dao định đi lấy thêm chén đũa cho bà ấy.

"Đừng đừng, bác ăn rồi."

Kiều Niệm Dao vẫn cầm chén muỗng, múc cho bà ấy nửa chén đậu tương, vì giò heo cô và Tống Thanh Phong đã ăn hết rồi, nên chỉ còn một phần như vậy thôi.

"Bác không ăn, các cháu ăn đi."

"Bác nếm thử đi, bọn cháu ăn rồi."

Bác cả Tống rốt cuộc không từ chối nữa, nhận lấy, giò heo hầm đậu tương này rất thơm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp