Váy ngủ hơi ngắn, vạt dưới điểm xuyết đường viền hoa rơi trên đùi.
Toàn thân trên dưới của Cam Mật giống như đều đã ngâm qua sữa bò, nơi hơi căng trước ngực siết ra hình dáng đứng thẳng giống như đỉnh núi tuyết.
Thoạt đầu cô không nhận ra sự tồn tại của Tống Mộ Chi, vừa đẩy cửa vừa hướng ra phía bên ngoài kêu lên: “Thiên Thiên, cậu làm bữa ăn khuya mà sao lâu thế?”
Một giây sau đó, cô trực tiếp va vào một đôi mắt không tưởng tượng được.
Tống Mộ Chi đứng ở cạnh cửa, áo khoác đã cởi ra treo trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi tùy ý rộng mở.
“Anh Mộ Chi?” Cam Mật gãi đầu một cái: “... Em còn tưởng là Thiên Thiên.”
Cô vừa tắm rửa xong, sau khi đi ra từ phòng tắm thì nghe thấy ở chỗ đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Động tĩnh hướng về phía căn phòng này, cô theo bản năng cảm thấy là Tống Ngải Thiên làm đồ ăn khuya xong quay lại.
Tống Mộ Chi ừm một tiếng, lông mi dài rũ xuống, không nhanh không chậm mà dời ánh mắt: “Đồ ăn khuya được đặt ở ngoài cửa, em nhớ bưng vào.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT