Cam Mật theo bản năng dừng lại một chút, thuận theo một tiếng này của Lâm Diệc Thư mà quay đầu nhìn lại.
Tống Mộ Chi đứng phía sau hai người, cũng không biết là đã nhìn về phía bên này bao lâu rồi.
Anh cõng theo ánh sáng, thần sắc trên khuôn mặt không rõ ràng lắm.
Ánh đèn bị tách rời nhỏ vụn rơi trên đỉnh đầu anh, phong thái mà toàn thân tự mang theo đều hiện ra.
Có bóng người qua lại nhốn nháo, sự náo nhiệt trong không khí tùy ý nhảy nhót.
Theo lý thuyết thì là cảnh tượng vô cùng sôi nổi hoa mỹ, thế nhưng đến giờ phút này, Lâm Diệc Thư lại không khỏi nhận ra một sự áp chế vô hình, động tác mà trong tay vẫn chưa thi triển ra dừng lại giữa không trung.
Nhưng dù sao anh ấy cũng đã trôi nổi trong cảnh tượng tương tự nhiều năm, tự có một phen lời xã giao đối phó.
Lâm Thư Diệc phản ứng rất nhanh, sự sững sờ trước đó rút đi, sau khi anh ấy thả tay xuống thì lập tức hướng về phía Tống Mộ Chi mỉm cười: “Tống tổng, trùng hợp quá.”
Theo lời nói vừa dứt, xung quanh rơi vào yên lặng không tên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play