Ta là tứ công chúa của Đại Hạ, tuy không phải là đích hay trưởng nhưng địa vị trong cung không hề nhỏ, ngay từ phong hiệu của ta cũng đủ thấy - Nhạc Hi.
Năm mười tuổi, ta đã được phong hiệu, ban tước chứ không phải chờ tới lúc thành thân như những tỷ muội khác. Tất cả đều nhờ chiến công hiển hách của ngoại tổ phụ ta.
Nhưng công cao lấn chủ, đế vương nghị kị là điều không thể tránh khỏi. Thế lực trong triều cũng vạn phần phức tạp, không thích hợp với quan võ như mẫu tộc ta nên tổ phụ đã giao nộp binh quyền, cáo lão về quê, các cữu cữu cũng đều xin lui về canh giữ biên cảnh.
Đã nhiều năm rồi ta chưa gặp họ nhưng chắc cũng sắp thôi, ngày ta thành thân ấy mà.
Người ấy là thanh mai trúc mã của ta, lúc nhỏ hắn vào cung làm thư đồng cho nhị hoàng tử.
Thật sự chúng ta chính là đôi oan gia ngõ hẹp chính hiệu, ngay lần đầu gặp gỡ đã không ưa nhau.
Lần đó là ở ngự hoa viên, ta thấy hắn đang lén lút làm cái gì ở gần hồ, rất mờ ám nên chỉ lại gần "hỏi thăm chút mà thôi".
Ai mà ngờ được hắn giật mình té ngã còn tiện tay kéo ta xuống cùng giữa cái tiết trời mùa đông đấy, hại ta nhiễm phong hàn, nằm giường mấy ngày liền.
Cũng may tên khốn đó thảm không kém còn bị Lưu bá bá trách phạt, làm ta rất hả dạ.
Chúng ta bắt đầu kết thù từ đó, cũng chỉ là chút trò vặt vãnh trẻ con trêu nhau mà thôi nhưng không hiểu sao đến tay chúng ta là náo loạn cả hậu cung, bị thái hậu nhiều lần phạt chép kinh đến hai tay mỏi nhừ.
Cứ thế kéo dài đến tận khi hắn xuất cung vẫn chưa kết thúc nhưng tần suất đã giảm đi, cũng không giám làm ra mấy trò chấn động nữa, dù gì cũng là yến tiệc hoàng gia không thể mất mặt.
Nhưng có nhiều lúc ta và hắn lại ăn ý lạ thường như chuyện hợp mưu chơi xỏ mất tên công tử vô lại khác rồi an toàn rút lui mà không ai nghi ngờ hay mấy lần lén trốn học đi quậy phá khắp nơi, ừm mà lần ý hơi quá nên bị ma ma bắt về.
Dù sau này không chung đụng lâu ngày thì sự ăn ý đấy vẫn còn, lần này là úp nồi lên tiểu thư tướng phủ. Cũng tại nàng ta quá đáng ghét khiến mọi người đều rất khó chịu.
Giờ nghĩ lại đúng là một thời huy hoàng mà không hiểu sao chúng ta lại tiến xa tới bước sắp thành thân.
Là sự gần gũi, thân thuộc gần như là thói quen hay những điểm chung trong tính cách đã từng bốc đồng của hai người cũng có thể là đã học được cách trưởng thành trong từng cuộc cãi vã và mâu thuẫn?
Hừm, ta cũng không rõ nữa nhưng đến được với nhau cũng thật kì diệu tuy vẫn còn lời qua tiếng lại thường xuyên.
Hôn sự cũng sớm được định sẵn nhưng biến cố bất ngờ xảy đến, phụ hoàng băng hà.
Ta phải thủ tang ba năm nhưng tới năm thứ ba chiến sự bùng nổ hắn phải ra chiến trường.
Hắn nói chờ hắn trở lại, hắn sẽ không chê ta già rồi đâu. Thật có làm người ta tức chết không chứ.
Nhưng ta không chờ được rồi, đã hai năm kể từ ngày hắn đi, chiến báo gửi về liên tục mọi thứ đều ổn nhưng phía bắc nơi hắn đến lại không mấy khả quan.
Quân địch hung hãn đã chiếm của ta ba thành trì nhỏ cùng một căn cứ địa quan trọng, lương thực quân trang cũng không đủ dường như khả năng thắng bằng không. Hắn lại hoàn toàn mất tăm, không chút tin tức.
Và rồi ngày đó cũng tới, triều đình tân đế lên ngôi căn cơ còn chưa vững, phía bắc đã đầu hàng, chấp nhận hòa giải.
Và đó ta đi hòa thân cùng hai tòa thành trì.
Lòng như đã chết lạnh, ta không trách ai cả cũng biết trọng trách của bản thân mình.
Ta không thể ngồi không hưởng gấm vóc lụa là, tiền tài trân bảo mài ra từ chính sự đau khổ của dân chúng. Cũng đến lúc ta thực hiện trách nhiệm của bản thân sau bao năm sống trong nhung lụa.
Ngày ta xuất giá, gió tuyết đầy trời nhuộm thiên hạ một màu trắng xóa, càng nổi bật hai đoàn người ngược xuôi.
Cớ gì cứ phải là xe tang của chàng lướt qua kiệu hồng của ta...