Loạn thần tặc tử
Âm mưu bất chính
Dấy binh tạo phản
Nhiễu loạn kỷ cương
Quý phi Nhu thị
Thân mình mang hỷ
Đỡ đao thay Hoàng
Long thai khó giữ
Tính mệnh lâm nguy
Huyết nhuộm hoàng thành
Giang sơn Lý thị
Thoáng chốc tiêu tan
Một hồi đảo chính
Triều đại đổi thay
Tân đế đăng cơ
Chiếu cáo thiên hạ
Phong thưởng công thần
Lập hậu ban ấn
Thượng Quan Nhã Ly
Một bước hóa phượng
Trời sinh dị tượng
Trong đêm giông bão
Tuyết trắng lãnh cung
Một đôi long phượng
Ra đời bình an
Thiên ý khó lường
Chúng đều chết yểu
Nhu thị điên loạn
Tự vẫn không lâu
Mười lăm Chiêu Hưng
An Dương công chúa
Tới tuần cập kê
Một đạo thánh chỉ
Lệnh nàng hòa thân
Hỷ sự đang diễn
Tang sự chen ngang
Hoàng đế băng hà
Vạn dặm đưa tang
Thế cục đại loạn
Thiên hạ phân tranh
Binh biến khắp nơi
Triều thần tranh đấu
Thượng Quan thị tộc
Nâng đỡ ấu đế
Lên ngôi trị vì
Nhã Hi thái hậu
Buông rèm nhiếp chính
An Dương công chúa
Tạm hoãn hòa thân
Lui về hậu cung
Chưởng quản ấn phượng
Thời gian qua đi
An Dương mười chín
Thái hậu triệu gặp
Đưa nàng di thư
Là của Nhu thị
Sự việc năm đó
Ắt có ẩn tình
Công chúa An Dương
Gấm vóc lụa là
Ân sủng vinh quy
Thứ gì không có
Rốt cuộc họ gì?
Là An hay Lý?
Giấu nhẹm bao năm
Chính nàng không rõ
Hoang mang hoảng loạn
Đầu óc quay cuồng
Thái hậu là ai
Nàng thực muốn gì
Trước mắt trắng xóa
Người đã lịm đi
Giấc mộng choàng tỉnh
Rèm ngọc châu sa
Tại cung Vị Ương
Tuyết lại rơi rồi
Cũng năm tuyết trắng
Phủ kín hoàng cung
Tự mình du ngoạn
Đắm chìm nhân gian
Khói lửa phàm trần
Trăm phần lạ lẫm
Bắt gặp một người
Đem lòng tương tư
Tự mình thề nguyện
Ước hẹn nên đôi
Tiếc thay ý trời
Nàng phải hồi cung
Bẵng qua thời gian
Tin dữ truyền về
Người thương qua đời
Đến tận hiện tại
Chưa dứt đau thương
Nào ngờ gặp phải
Một kẻ tương tự
Chín phần dung mạo
Nửa phần khí chất
Cũng từng tự hỏi
Liệu phải hắn chăng?
Nhưng thật khác quá
Thường dân đê hèn
Tướng quân cao ngạo
Sao có thể giống
Chỉ trách chính nàng
Cố chấp, hồ đồ
Xin chỉ ban hôn
Để rồi nhận lại
Một lệnh hòa thân
Ngay trong đêm ấy
Mẫu hậu triệu gấp
Một ly rượu độc
Một tấm lụa trắng
Nàng bảo ta chọn
Ta không thể hiểu
Tại sao cơ chứ?
Nhất thời hồ đồ
Thật đáng chết sao?
Ta vốn không tin
Ở chốn thâm cung
Tồn tại một thứ
Gọi là tình thân
Dẫu vậy ta vẫn
Là con của nàng
Tuyệt tình vậy sao?
Nhưng không nàng bảo
Rượu là của đế
Lụa là của ta
Chỉ cần lựa chọn
Đừng suy nghĩ nhiều
Nhưng nếu chuyến này
Thực sự phải đi
Chắc chắn sẽ chết
Sẽ đau vô cùng
Tủi nhục vạn phần
Sau này mới biết
Hòa thân năm ấy
Chỉ là cái cớ
Nàng muốn bức ta
Quay về hiện tại
Ta đã mười chín
Cũng nên thành thân
Song chẳng hiểu sao
Nàng không đồng ý
Tuyển vài nam sủng
Nhập vào cung ta
Nhưng kì lạ thay
Tất cả đều giống
Cái người năm đó
Kẻ gieo tương tư
Sớm đã chết rồi
Thế thân cho hắn
Tự tay ta tiễn
Còn lý do ư?
Quá khứ dơ bẩn
Không nên tồn tại
Quân lương án ấy
Cũng tiện cho ta
Nhưng đều đã qua
Thái hậu làm vậy
Là có ý gì?
Muốn cho ta tiễn
Tất cả chúng ư?
Năm mới lại đến
Xuân Yến tưng bừng
Ta lại động lòng
Với kẻ không đáng
Trạng nguyên năm nay.
Một lòng nâng đỡ
Song rồi nhận lại
Lại là những gì?
Phản bội? Hai lòng?
Nhưng ta không đau
Cũng chẳng thấy hận
Chỉ giận mà thôi
Thế là một kẻ
Tiếp tục ra đi
Nực cười phải không?
Yêu nhưng không hận
Cũng chẳng thấy đau
Hay đó vốn dĩ
Không phải là yêu
Chỉ chút ham muốn
Chiếm hữu tạm thời?
Hết lòng nâng đỡ
Đánh đổi bao nhiêu
Nhưng cũng không thiệt
Vây cánh rộng mở
Thế lực gia tăng
Ngày đó càng gần
Song chỉ một điều
Giấc mộng ám ảnh
Thường trực bên ta
Vây khốn tâm trí
Tần xuất càng nhiều
Và rồi cũng đến
Ấu đế lâm bệnh
Chiêu cao thiên hạ
Giám quốc công chúa
Thay quân nhiếp chính
Sau buổi thượng triều
Thái hậu triệu ta
Một bức di thư
Ảo mộng thực tại
Hòa vào làm một
Ta không họ An
Mà mang họ Lý
Vận mệnh sinh ra
Là để phục quốc
Nhưng nàng thì sao
Nữ nhi Thượng Quan?
Hay là ai khác
Ta do nàng cứu?
Nhưng rõ năm đó
Là long phượng thai
Một nam tử hán
Hay một nữ nhân
Nếu để phục quốc
Bên nào dễ hơn
Nàng sao không rõ
Chỉ có thể là
Đứa trẻ đã chết!
Một lòng nâng đỡ
Tôi rèn cho ta
Tàn nhẫn, quyết đoán
Tay nắm quyền lực
Nhưng vì sao chứ
Nàng hận An thị?
Hay hận Thượng Quan?
Nhưng sao phải giúp
Tự mình nắm quyền
Không phải tốt hơn?
Nàng không nói gì
Im lặng nhìn ta
Ra lệnh đuổi người
Rạng sáng hôm mai
Nhã Hi thái hậu
Bệnh nặng qua đời
Hưởng dương tứ tuần
Ta cũng đã hiểu
Di thư Nhu thị
Vốn của Thượng Quan
Linh hồn tráo đổi
Vào đêm bão bùng
Cũng đúng mà thôi
Tình thương của nàng
Tất cả cho ta
Còn hơn cả với
Ấu đế hiện tại
Nếu là người dưng
Sao mà có thể
Song có một điều
Ta mãi không hiểu
Nguyện cũng đã thành
Độ vài năm nữa
Khi ta đăng cơ
Phục hồi Lý thị
Nàng có thể sống
Hưởng đời vinh hoa
Nhưng nàng sợ gì?
Dư luận, thị phi?
Thiên lý đối nghịch
Vạn vật trả giá?
Hay nàng nhớ rồi
Tình đầu của nàng
Hai mươi năm trời
Liệu vẫn đang chờ
Cùng nàng đoàn tụ
Có lẽ nơi ấy
Nàng mới hạnh phúc
Nửa đời nhân gian
Nàng chỉ là thiếp
Tới lúc tấn thê
Phu chẳng phải hắn
Hoàng quyền đáng sợ
Bao kẻ chết oan
Tiếc thay Thượng Quan
An Đế yêu nàng
Cũng thực muốn nàng
Nhưng hai kẻ ấy
Chẳng thể bên nhau
Nắm tay bạc đầu
Tình yêu, hoàng quyền
Vốn không song hành
Hòa hợp dài lâu
Sớm ngày ngộ ra
Sẽ không đau nữa
Tình duyên lận đận
Chẳng thà không có
Đế vương đời nàng
Đúng ba mối tình
Nhưng chẳng thể thành
Chỉ có quyền lực
Là thứ duy nhất
Nắm gọn trong tay
Cũng thứ duy nhất
Mà nàng tin tưởng.