Giờ nghỉ trưa trong văn phòng, một người giao hàng mang đến mười hai ly trà sữa. Ai đó hỏi: “Nhiều vậy! Ai mua trà sữa thế?” Những người đang ngủ gà ngủ gật, làm việc hay tán gẫu đều bị thu hút sự chú ý.

“Hai, bốn, sáu, tám, mười, có tận mười hai ly nha.”

“Vinh Hiên, cậu mua à?”

“Không phải tôi.”

“Vậy rốt cuộc ai mua?”

“Không biết nữa.”

“Từ từ, trên đây có ghi chú nè: ‘Tặng cho Lý Triết cùng đồng nghiệp’.”

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Lý Triết đang bận rộn trước bàn làm việc, Lý Triết nghe tên mình, lại không hề bất ngờ, ngẩng đầu nói: “Một người bạn của tôi gửi.”

“Lý Triết, là bạn gì đấy?”

“Bạn gái phải không?”

“Không bạn gái thì chẳng lẽ bạn trai.”

“Ha ha.”

Thời gian nghỉ trưa không khí thoải mái hơn giờ làm việc nhiều, lại có trà sữa miễn phí, mọi người đều rất vui vẻ.

Có đồng nghiệp bắt đầu phân phát trà sữa, đưa một ly tới trước mặt Lý Triết. Anh cảm ơn rồi nhận lấy, trà sữa ấm áp truyền đến lòng bàn tay.

“Chia hết rồi, vẫn còn dư vài ly nè.”

“Để tôi mang sang phòng bên.”

Một đồng nghiệp nữ cầm những ly trà sữa còn thừa, đem qua cho đồng nghiệp ở phòng bên.

Lý Triết hút một ngụm trà sữa ngọt ngào, hơi nhíu mày lại, anh mở điện thoại xem tin nhắn, thấy có hai tin chưa đọc từ bạn tốt Lâm Nhiên, lần lượt là: “Lý Triết, anh nhận được trà sữa chưa?” và “Hôm nay tôi đậu phỏng vấn rồi!”

“Nhận được rồi, chúc mừng cậu.”

Lý Triết chỉ ngắn gọn hồi âm mấy chữ, lại đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

Hôm nay Lâm Nhiên phỏng vấn ở quảng trường Nam Nhất, rất gần văn phòng của Lý Triết, chỉ cách một con phố.

Lý Triết sớm đã đoán trước điều này, và quả nhiên nó đã xảy ra.

Ngày đầu tiên Lâm Nhiên đi làm, cậu nhắn tin cho Lý Triết: “Tan tầm đến đón tôi với, nhờ anh chở tôi về nhà.”

Lý Triết không trả lời, bận rộn công việc.

Mãi tới chiều muộn, gần giờ tan tầm, Lý Triết mới nhắn lại cho Lâm Nhiên: “Tôi phải tăng ca.”

“Anh phải tăng ca đến mấy giờ?”

Lâm Nhiên nhắn lại rất nhanh, gần như ngay lập tức, xem ra công việc của cậu thực sự nhàn hạ.

“Bảy tám giờ gì đó.”

Lý Triết gõ chữ gửi đi, sau đó không xem Lâm Nhiên trả lời sao nữa, tập trung vào công việc, những phiền não công việc vốn thường nhiều hơn trong cuộc sống mà.

Đến khi rời công ty, bên ngoài trời đã tối đen, gần tám giờ rồi. Lý Triết vừa nghe điện thoại công việc vừa đi ra ngoài, anh thường hoàn thành công việc trong ngày, không mang về nhà.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, anh thoáng nhìn thấy bóng người ngồi ở mép bồn hoa bằng đá, người đó quay mặt về phía lối ra, có lẽ là quá buồn chán nên cúi đầu chơi điện thoại.

Lý Triết lặng lẽ đi tới, đứng trước mặt đối phương. Thấy ánh sáng bị che khuất, Lâm Nhiên ngẩng đầu. Nhìn rõ người đứng trước mặt, cậu lập tức cười: “Anh về trễ thế.”

Cất điện thoại vào túi, Lâm Nhiên chống tay lên đầu gối chậm rãi đứng dậy, ngồi lâu khiến hai chân cậu tê cứng.

“Đi thôi.” Lý Triết thúc giục.

“Tồi chờ anh suốt từ 6 giờ 20, công ty các anh thật vô nhân tính, bắt tăng ca đến giờ này, đói chết tôi mất.”

Lý Triết đi trước, Lâm Nhiên theo sau. Lý Triết nghe cậu oán giận nhưng không nói gì, chỉ thả chậm bước chân chờ Lâm Nhiên đuổi kịp, hai người sóng vai mà đi.

Lý Triết hỏi: “Xe cậu đâu?”

“Ngày đầu đi làm mà tôi đã lái Maybach thì sẽ bị đồng nghiệp bàn tán mất.” Lâm Nhiên vung vẩy cánh tay, duỗi eo.

Đúng là phiền não của kẻ có tiền.

Dù không lái xe, cậu vẫn có thể gọi xe công nghệ về nhà, cớ gì phải ngồi chờ Lý Triết ngoài trời lạnh suốt mấy tiếng đồng đồ.

“Tối anh ăn gì?”

“Về nhà nấu cơm.”

“Giờ này rồi mà còn nấu cơm á, anh không thấy mệt à?”

“Tôi nấu cơm rất nhanh.”

Nghe Lý Triết nói phải về nhà nấu cơm, Lâm Nhiên lâm vào trầm tư. Ban đầu cậu vốn định rủ Lý Triết đi ăn tối cùng, nên mới đợi anh tan làm.

“Tôi có thể đến nhà anh ăn ké không?” Lâm Nhiên chớp chớp mắt.

“Được, nhưng phải đi mua đồ ăn trước.”

Ngoài dự đoán, Lý Triết lại sảng khoái đồng ý.

Ngồi trong chiếc xe quen thuộc của Lý Triết, Lâm Nhiên liền cảm thấy thoải mái với hương nước hoa nhàn nhạt trong xe. Cậu nằm dài trên ghế, nhìn cảnh đêm qua kính chắn gió trước mặt, cởi áo khoác, tò mò hỏi: “Anh định mua đồ ăn ở đâu thế?”

Ngay dưới tòa nhà khu Lý Triết sống có một siêu thị, Lý Triết mua bốn củ khoai tây, hai túi cánh gà đông lạnh, vài quả ớt đỏ, ớt xanh, thêm một ít cải ngồng.

Lâm Nhiên trước giờ chưa bao giờ tự mua đồ ăn, đứng trước quầy rau, cậu cầm một củ cà rốt nghiêm túc ngắm nghía rồi đặt xuống, lại cầm một quả cà tím lên đánh giá.

Lý Triết nhanh chóng chọn nguyên liệu, mang đồ ra quầy thanh toán. Lâm Nhiên như một người hầu nhỏ, theo sát phía sau.

Nhân viên siêu thị bỏ nguyên liệu vào túi, đưa cho Lý Triết, Lý Triết lại tiện tay đưa túi cho Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên ngơ ngác cầm túi đồ, theo Lý Triết rời đi.

Hai người cùng nhau lên tầng, vào đến cửa nhà Lý Triết, anh nhập mã khóa rồi dẫn Lâm Nhiên vào căn hộ không lớn của mình.

Vài ngày trước, Lâm Nhiên đã từng đến nhà Lý Triết như lần đó, cậu say đến bất tỉnh nhân sự, sáng hôm sau lại vội vàng rời đi nên không kịp quan sát kỹ nhà Lý Triết. Lần này quay lại, Lâm Nhiên kinh ngạc cảm thán khi thấy nhà không có lấy một hạt bụi.

Lý Triết lấy ra một đôi dép lê từ tủ giày, đưa cho Lâm Nhiên. Cậu cởi giày thay vào, lại để ý thấy trong tủ không có dép lê thừa, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nhà bình thường đều có vài đôi dép lê trong tủ giày để dành cho khách.

Lâm Nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thế anh đi dép gì?”

Lý Triết lấy từ tủ giày ra một đôi dép bông.

Được rồi.

Đôi dép lê của Lý Triết lớn hơn hai cỡ so với chân Lâm Nhiên, mỗi bước đi đều phát ra tiếng loẹt quẹt, rất không vừa vặn.

“Lý Triết, có phải anh bị bệnh sạch sẽ không?”

Cửa sổ sáng bóng, trên sàn nhà không có một sợi tóc hay hạt bụi.

“Tối qua tôi vừa mới lau nhà.”

Mang nguyên liệu vào bếp, Lý Triết mặc tạp dề, xắn tay áo lên và bắt đầu bận rộn. Lâm Nhiên đứng ngoài phòng bếp, thò đầu vào nhìn, miệng há thành hình chữ O, kinh ngạc cảm thán: “Wow, nhiều đồ làm bếp thế, lại còn bày biện rất gọn gàng nữa!”

Chỉ cần nhìn đồ dùng nhà bếp là biết Lý Triết thường xuyên nấu ăn. Lại nhìn bát, đĩa, ly, lọ gia vị đều được sắp xếp ngăn nắp, cũng có thể đoán được chủ nhân căn bếp này quy củ đâu ra đấy, rất có trật tự trong sinh hoạt.

Vòi nước ào ào chảy, Lý Triết vo gạo, chuẩn bị nấu cơm. Lâm Nhiên muốn giúp nhưng lại sợ mình chỉ gây thêm phiền toái, hỏi dò: “Có cần tôi giúp gì không?”

Lý Triết quay đầu lại nhìn Lâm Nhiên đang luống cuống tay chân, cũng lường trước được khả năng nấu nướng của cậu không đáng tin: “Cậu phụ trách rửa bát đi.”

Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Vừa định tìm điều khiển từ xa để xem TV, cậu mới phát hiện nơi lẽ ra nên để TV lại đặt một kệ sách. Nhà Lý Triết không có TV, đương nhiên cũng không có điều khiển từ xa.

“Sao nhà anh lại không có TV vậy? Bình thường anh xem phim trên máy chiếu sao?”

Lâm Nhiên nhìn quanh phòng khách, cũng không thấy máy chiếu, ánh mắt dần dừng lại trên kệ sách.

Tiếng nước trong bếp vẫn vang lên, Lý Triết rõ ràng đang rửa nguyên liệu nấu ăn nên không nghe thấy Lâm Nhiên nói gì.

Đi đến trước kệ sách, nhìn các cuốn sách trên kệ, Lâm Nhiên thấy có vài quyển về nhiếp ảnh, một số về hoa cỏ, chim chóc. Ngoài ra còn có sách văn học, xã hội học, khiến Lâm Nhiên thắc mắc: “Anh ấy bận rộn như vậy, còn có thời gian đọc sách sao?”

Nghe thấy tiếng động truyền đến từ trong bếp, Lâm Nhiên lại tò mò đi đến cửa bếp quan sát, xem Lý Triết nấu ăn thế nào.

Vỏ khoai tây đã được gọt, đầu tiên là cắt thành lát, sau đó lại cắt thành sợi. Kỹ năng dùng dao của Lý Triết tương đối thành thạo. Cắt xong, anh đặt sợi khoai tây đã cắt lên bàn để sẵn, tiếp theo bắt đầu xử lý cánh gà.

Mỗi chiếc cánh gà được chặt làm đôi. Lý Triết cho cánh gà đã chặt vào một cái bát sứ, thuần thục thêm gia vị vào để ướp cánh gà.

Lâm Nhiên tiến vào, tò mò nhìn cánh gà đang ướp, ngẩng đầu thấy Lý Triết đang nhanh nhẹn cắt ớt xanh và ớt đỏ thành lát, đặt vào một đĩa phụ nhỏ.

“Lý Triết, anh định nấu món gì thế?”

“Cánh gà khoai tây chiên tỏi.”

Lý Triết đứng trước bếp gas, đổ dầu vào chảo nóng. Cảm nhận được Lâm Nhiên cứ đi lại trong bếp, bèn sai cậu: “Nếu rảnh thì cậu lấy cải ngồng ra rửa sạch đi.”

“Được.”

Lâm Nhiên lấy một bó cải ngồng từ túi ra, bỏ vào bồn rửa, mở vòi nước rửa sạch, nghĩ thầm dù chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy[1], không phải chỉ là rửa rau thôi sao.

Vén cao tay áo, Lâm Nhiên hăng hái làm việc.

Cậu không chỉ bẻ từng lá cải ngồng ra khỏi thân, mà còn rửa kỹ từng lá một.

“Đây, tôi rửa xong rồi!”

Lâm Nhiên khoe với Lý Triết đang chiên cánh gà và khoai tây, giơ lên những lá cải ngồng xanh tươi còn đọng nước.

Nhìn thấy từng lá cải ngồng tách rời, Lý Triết sửng sốt, rồi nói: “Cơm sắp chín rồi, cậu đem thìa đũa lên bàn đi.”

“Đi ngay!”

Lâm Nhiên đã sớm đói đến mức bụng réo ầm ĩ, liền nhanh chóng đi lấy thìa và đũa. Khi đi ngang qua Lý Triết, cậu ngửi thấy mùi thơm của cánh gà hầm khoai tây, ngón tay còn ngứa ngáy.

Dù cải ngồng bị Lâm Nhiên rửa thành từng mảnh, Lý Triết vẫn đem luộc những lá cải đó, lại rưới lên nước sốt đặc chế, thế là món cải luộc đã hoàn thành.

Một bát lớn cánh gà hầm khoai tây thơm phức, một đĩa cải luộc xanh mướt, và hai bát cơm nóng hổi tạo thành bữa tối.

“Thơm quá đi!” 

Lâm Nhiên không chờ nổi, gắp một miếng cánh gà bỏ vào bát, thổi nguội rồi cho vào miệng, tấm tắc khen ngon.

Lý Triết lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước, đưa cho Lâm Nhiên một chai, rồi ngồi về chỗ. Anh không vội ăn mà chỉ nhìn Lâm Nhiên ăn uống thỏa thích.

Lúc này đã hơn 9 giờ tối, Lâm Nhiên bụng đói meo, đồ ăn đều được thêm lớp filter.

Tất cả đều là cơm nhà, bình thường Lý Triết luôn ăn như thế.

Món cánh gà hầm khoai tây nhanh chóng thấy đáy, cơm cũng hết, Lâm Nhiên no căng, mỹ mãn dựa vào ghế. Lý Triết ăn hai bát cơm, anh gắp những miếng cải cuối cùng vào bát, theo thói quen ăn hết sạch.

Lâm Nhiên khen ngợi: “Đây là món cánh gà ngon nhất mà tôi từng ăn!”

Lý Triết gắp một miếng cánh gà, bình thản đáp: “Đấy là do cậu đói thôi.”

Ăn uống no nê, Lý Triết dọn dẹp bàn ăn, Lâm Nhiên ngoan ngoãn đi rửa bát. Cậu đeo tạp dề của Lý Triết, xắn cao tay áo, rửa bát với cậu vô cùng mới mẻ, vừa bắt đầu đã hứng chí bừng bừng 

Rửa bát thật ra không có gì phức tạp, Lâm Nhiên rửa sạch rồi xếp bát đĩa đũa thìa ra một bên. Lý Triết lau khô và đặt chúng lên giá.

Cởi tạp dề, lau khô tay, Lâm Nhiên than thở: “Nếu chỉ cần ăn mà không phải rửa bát thì tốt biết mấy.”

Lý Triết nói: “Đừng có mơ.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Người nấu cơm người rửa chén, càng ngày càng có phong thái của một đôi chồng chồng.

Lâm Nhiên: Đừng có nói lung tung, anh ấy là trai thẳng.

Chú thích:

[1] Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy: ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng cũng biết sơ sơ phải làm như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play