Biển khơi rộng lớn, ánh mặt trời, hải âu, và những con sóng bạc đầu, Lâm Nhiên đứng trên boong tàu ngắm cảnh biển, không để ý có người tới bên cạnh mình.

“Lâm Nhiên, gần đây chú bận gì mà cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế?” Lão Ngô ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, trái ôm phải ấp hai cô gái xinh đẹp.

“Đúng thế, thần thần bí bí không biết là đang làm gì, tôi với Lão Ngô phải thay nhau gọi điện mới lôi được cậu ra đây.”

Người đàn ông vừa nói là Đại Khâu, tay cầm một chai rượu, ngồi xuống ghế sofa. Vừa nói, anh ta vừa lấy dụng cụ mở chai rượu, trên chiếc bàn trước mặt đã la liệt những ly rượu, một số đã cạn, một số vẫn còn nguyên.

Không đợi Lâm Nhiên mở miệng, Tưởng Hâm – người đang đứng cạnh Lâm Nhiên, đã chen vào thân thiết nói: “Tiểu Nhiên nhà chúng ta dạo này đang đi làm đó.”

Có lẽ hắn ta đã xem các bài đăng của Lâm Nhiên trên vòng bạn bè nên biết được tình hình gần đây của cậu, thậm chí còn theo dõi rất cẩn thận. Lâm Nhiên chưa từng đề cập đến chuyện mình đi làm trên vòng bạn bè, chỉ đăng một bức ảnh chụp cây xanh trên bàn làm việc.

Giọng điệu thân thiết của Tưởng Hâm khiến Lâm Nhiên cảm thấy không thoải mái. Cậu trả lời mấy người bạn: “Còn làm gì được nữa, dạo này tôi đang đi làm thôi.”

Lão Ngô tỏ vẻ đồng cảm: “Sao, khổ thân chú, bị anh trai kéo vào công ty làm việc à?”

Lâm Nhiên ngửi thấy mùi nước hoa từ người Tưởng Hâm. Tưởng Hâm đứng quá gần, nhiệt độ trên cánh tay chạm vào nhau truyền qua lớp quần áo, cảm giác này khiến Lâm Nhiên không dễ chịu.

Lâm Nhiên lùi lại, cách xa Tưởng Hâm. Ngồi xuống ghế sofa, cậu tuyên bố một cách kiên quyết: “Không liên quan gì đến anh trai tôi đâu, đó là quyết định của tôi. Từ nay tôi muốn sống một cuộc đời nghiêm túc đứng đắn.”

“Ha ha……”

Lão Ngô thiếu điều nữa cười ra nước mắt: “Chúng ta có chỗ nào không đứng đắn đâu!”

Nói xong, gã ôm cô gái bên trái rồi hôn một cái.

“Ha ha, tôi cũng rất đứng đắn mà.” Đại Khâu đang rót rượu cho mọi người, anh ta cười to đến nỗi suýt làm đổ rượu ra bàn.

Tưởng Hâm cầm một ly rượu trên bàn, chớp mắt với hai cô nàng của Lão Ngô, tỏ vẻ dí dỏm nói: “Tôi cũng là một người đứng đắn.”

Lâm Nhiên nằm im trên sofa, nheo mắt lại, nhìn ngắm bầu trời xanh thăm thẳm, gió biển thổi qua gương mặt cậu. Cậu giơ tay lên để chắn ánh mặt trời ban trưa. Mặt trời đầu đông không quá chói, đây chỉ là một động tác vô thức trong lúc thư giãn.

Lão Ngô vẫn bán tín bán nghi: “Chú thật sự đi làm à?”

Lâm Nhiên không chút để ý trả lời: “Tôi đã đi làm vài ngày rồi, sao lại giả được.”

“Trương Nhã đâu?”

Một cô gái bên cạnh Lão Ngô đột nhiên hỏi.

Lão Ngô đáp: “Cô ấy say sóng, đang nghỉ ngơi ở dưới.”

Tưởng Hâm nhắc nhở: “A Hào cũng không thấy đâu.”

Đại Khâu cười: “Ha ha, ai đi xuống xem thử đi?”

“Lâm Nhiên, chú xuống xem đi, muốn học hỏi thì phải quan sát nhiều một chút.”

Giọng Lão Ngô rõ ràng là đùa giỡn, không gian trên du thuyền có hạn, mọi người thường xuyên đi lại, chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì không nên nhìn.

“Liên quan gì đến tôi.” Lâm Nhiên đã ngồi dậy, lười biếng đáp rồi rút điện thoại ra lướt.

“Chưa bao giờ thấy Lâm Nhiên dẫn bạn gái ra ngoài chơi nhỉ.” Đại Khâu quay đầu nhìn Lâm Nhiên đang lười biếng ở phía sau.

“Tôi cũng chưa thấy bao giờ.” Tưởng Hâm nói câu này với giọng đầy ẩn ý.

Ánh mắt anh ta không kiêng nể gì dán chặt lên người Lâm Nhiên, từ cánh tay trắng nõn, đường cong đẹp đẽ của vòng eo cho đến đôi chân thon dài.

“Chẳng lẽ cậu sợ anh Ngô cướp mất bạn gái?”

Đại Khâu dùng khuỷu tay huých Lâm Nhiên nằm phía sau mình, làm mặt quỷ.

“Nói cái quái gì vậy, lão Ngô tôi luôn trọng nghĩa khí, không bao giờ động đến vợ bạn, hiểu chưa?”

Nghe Lão Ngô nói vậy, Lâm Nhiên cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, chịu không nổi mà nói: “Mấy người không thể nói mấy chuyện gì bổ ích chút sao?”

Mọi người còn đang trò chuyện sôi nổi, đột nhiên thấy Trương Nhã bưng một mâm trái cây cắt sẵn đi lên, phía sau là A Hào trên vai khiêng hai chiếc cần câu.

Ngồi du thuyền ra biển câu cá nói là câu cá nhưng thực ra là chỉ uống rượu, tán gẫu, chơi nhạc, không ai thực sự câu được con cá nào.

Bên tai là tiếng mọi người nói chuyện, đề tài không kiêng dè gì, Lâm Nhiên rời khỏi trung tâm cuộc trò chuyện, ngồi một mình một góc. Gió lạnh đầu đông phả vào mặt, cậu nhìn chăm chăm vào điện thoại, tay ấn vào khung trò chuyện: “Tôi ngốc quá đi, tự dưng lại ra đây hứng gió biển cả ngày trời.”

Về sau đám lão Ngô cứ liên tục mời, nhưng cậu thật sự không muốn ra ngoài, cảm thấy rất không thú vị.

Buông điện thoại, lại uống một ngụm nước, Lâm Nhiên tiếp tục gõ chữ: “Cuối tuần anh làm gì? Vẫn ra ngoài đón khách sao?”

Du thuyền đã trên đường về, chân trời hửng lên vài tia nắng chiều.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, chờ đợi hồi lâu, Lý Triết vẫn chưa trả lời.

Cậu tưởng tượng tài xế Lý đang đi đi về về trên đường, đưa đón hành khách, giống như một con quay không ngừng chuyển động.

“Anh ấy không thấy mệt sao?”

Lâm Nhiên vốn chỉ nghĩ thầm trong lòng, lại không cẩn thận lẩm bẩm nói ra.

“Cái gì không mệt cơ?”

Bỗng nhiên một khuôn mặt tiến đến gần, mùi rượu phả vào mặt. Là Tưởng Hâm, hắn ta ngồi cạnh từ lúc nào vậy?

Đối phương ngồi xuống dựa sát Lâm Nhiên, khiến Lâm Nhiên không khỏi căng cứng vai lưng, muốn kéo ra khoảng cách nhưng lại sợ quá cố tình, cậu chỉ có thể ngồi im, toàn thân toát ra sự cảnh giác.

Tưởng Hâm nhìn bốn phía vắng vẻ, liền ghé sát tai Lâm Nhiên, thấp giọng hỏi: “Cậu sợ cái gì?”

Hành động đường đột của hắn ta dọa Lâm Nhiên giật mình, lập tức đẩy Tưởng Hâm ra xa. Nhận ra mình phản ứng quá khích, Lâm Nhiên xấu hổ, nhìn thấy Tưởng Hâm đã nằm ngửa trên mặt đất.

Tưởng Hâm vỗ vỗ quần áo ngồi dậy, nở một nụ cười mờ ám, xoa chỗ ngực bị Lâm Nhiên chạm vào, ánh mắt nhìn Lâm Nhiên đầy ẩn ý. Hắn ta hạ giọng: “Tiểu Nhiên, tôi rất thích cậu, cậu không biết sao?”

Thấy biểu cảm sững sờ của Lâm Nhiên, Tưởng Hâm định nắm lấy tay Lâm Nhiên. Nhưng vừa chạm vào mu bàn tay, Lâm Nhiên đã lập tức rụt tay lại. Nếu Lâm Nhiên là con nhím, chắc chắn lúc này tất cả gai trên người cậu đều đã dựng hết lên.

Ánh mắt Tưởng Hâm bối rối dừng trên người Lâm Nhiên, hắn ta cũng gọi là ra dáng nhưng biểu cảm lại rất đáng khinh: “Cậu có muốn thử hẹn hò với tôi không?”

Hắn ta lại tiến gần thêm, ngửi thấy mùi nước hoa lẫn với mùi rượu trên người đối phương, Lâm Nhiên nhíu mày.

“Tôi không biết anh đang nói nhảm cái gì.”

Lâm Nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua lão Ngô và Đại Khâu, mọi người gọi cậu lại, Lâm Nhiên chỉ nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Lâm Nhiên và Tưởng Hâm không có mối quan hệ thân thiết, cậu cũng không chia sẻ chuyện riêng tư của mình với người ngoài. Tưởng Hâm đã quan sát từ trước mới nhận ra xu hướng tính dục của Lâm Nhiên.

Những người khác đang bàn tán chuyện nam nữ, không để ý đến sự việc xảy ra ở góc này, cũng không ai phát hiện Tưởng Hâm quấy rối Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên rửa tay thật kỹ, lặp lại ba lần, như thể bị Tưởng Hâm chạm vào sẽ nhiễm phải vi khuẩn đáng sợ.

Lâm Nhiên lại một lần nữa hối hận, hôm nay cậu vốn không nên tới.

Điện thoại để trên bồn rửa tay bỗng nhiên sáng lên, có thông báo tin nhắn mới. Lâm Nhiên lau khô tay, tưởng đó là tin nhắn trả lời của Lý Triết, vội vàng cầm điện thoại lên xem, nhưng lại không phải.

Cuối cùng du thuyền cũng cập bến, Lâm Nhiên rời thuyền. Lão Ngô và A Hào vẫn chưa đã thèm, dự định tìm một chỗ ăn uống, Lâm Nhiên giả vờ: “Gần đây dạ dày tôi không khỏe, uống rượu là bị đau liền.”

“Lâm Nhiên à, biết nói gì với chú bây giờ.” Lão Ngô thất vọng lắc đầu, rồi hô hào cùng anh em rời đi.

Ánh nắng chiều chiếu rọi cả chân trời, bãi biển vẫn đông khách du lịch. Lâm Nhiên đang chuẩn bị đi đến chỗ đậu xe thì bỗng nhiên thấy Tưởng Hâm tách khỏi nhóm của Lão Ngô, tự mình quay trở lại.

Lâm Nhiên bước nhanh hơn, đối phương liền bắt đầu chạy, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Lâm Nhiên dứt khoát đứng lại, không nhúc nhích.

“Tiểu Nhiên, những lời tôi nói trên du thuyền, cậu suy nghĩ thế nào?”

“Không cần suy nghĩ, tôi không có hứng thú với anh.”

Lâm Nhiên thấy rất phiền, lạnh mặt thẳng thừng từ chối.

Hai người đứng đối diện nhau, Tưởng Hâm tiến lên một bước, Lâm Nhiên lại lùi một bước, lùi ba bước thì đụng phải bờ đê biển, không thể lùi thêm được nữa.

Trời đã gần ngả hoàng hôn, cách đó không xa còn có vài du khách, Lâm Nhiên không muốn gây sự chú ý, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng Tưởng Hâm, nhỏ giọng quát: “Tránh ra đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Tưởng Hâm vẫn tiếp tục tiến lại gần, cố ý thở vào mặt Lâm Nhiên: “Nếu tôi không tránh ra thì sao?”

Được một tấc lại muốn tiến một thước, ỷ vào việc Lâm Nhiên không dám làm lớn chuyện ở nơi công cộng, Tưởng Hâm tiến sát gần, môi gần như dán lên mặt Lâm Nhiên. Mùi rượu phả ra từ đôi môi gần trong gang tấc, khiến Lâm Nhiên nổi da gà. Cậu đẩy mạnh Tưởng Hâm ra, nghiến răng: “Anh thật ghê tởm!”

Bị đánh đau, Tưởng Hâm sờ mặt mình, mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhiên. Bỗng hắn ta cười bỉ ổi, uy hiếp: “Nếu những anh em tốt của cậu biết cậu thích đàn ông, cậu đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào? Chắc chắn sẽ rất thú vị cho mà xem.”

Hô hấp Lâm Nhiên chững lại, cậu không lo lắng về Lão Ngô hay A Hào, mà là Ngụy Kiêu.

“Đừng sợ, yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật.”

Ngón tay Tưởng Hâm dọc theo mái tóc vuốt ve khuôn mặt của Lâm Nhiên, cảm giác như bụng rắn trườn trên da.

“Vào lúc đêm khuya, cậu không muốn có ai đó ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, chạm vào cậu sao?”

Môi hắn ta dán bên tai Lâm Nhiên, nhỏ giọng thì thầm, đột nhiên cậu bị hắn ta dùng sức ôm siết lấy, rồi bị cọ sát.

Lâm Nhiên trợn mắt há hốc mồm, vì quá sốc mà quên mất phải phản kháng. Trước giờ cậu chưa từng gặp ai ti tiện như Tưởng Hâm. Giây tiếp theo, Lâm Nhiên nâng chân, đá mạnh vào chỗ Tưởng Hâm vừa cọ, tức giận lớn tiếng mắng: “Anh đừng có nghĩ đến chuyện đe dọa tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám lại gần tôi lần nữa, tôi sẽ bảo anh trai tôi xử lý anh!”

Tưởng Hâm ôm chỗ đau, hít hà vì đau đớn, hắn ta quỳ xuống đất, tay nắm chặt cát, đau đến mức không thốt nên lời.

Lâm Nhiên tức giận lái xe rời khỏi bãi biển. Nghĩ đến việc Tưởng Hâm vừa sờ vừa cọ mình, cậu cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: phải nhanh chóng về nhà tắm rửa thay quần áo, cảm giác cả người đều không sạch sẽ.

Liệu Tưởng Hâm có thật sự đi kể với người khác chuyện cậu là gay không?

Hẳn là hắn ta chỉ đang đe dọa, Tưởng Hâm không có gan đó.

Tưởng Hâm vốn không nằm trong vòng xã giao của bọn họ. Hắn ta nhờ quen biết Đại Khâu mà chen chân vào nhóm bạn bè của lão Ngô. Người này không có ô dù gì, chỉ biết phô trương hư danh.

Dọc đường đi, trong lòng Lâm Nhiên đầy phiền muộn. Khi lái xe tới nơi, cậu mới nhận ra mình không về tiểu khu Hoa Vân nơi mình sống mà lại đến khu Lý Triết đang ở.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, Lâm Nhiên chạy xe vào bãi đỗ xe của khu chung cư Lý Triết, khu chung cư cũ này không quản lý nghiêm ngặt việc ra vào xe, không ai ngăn cậu lại. Lâm Nhiên biết rõ Lý Triết ở tòa nhà nào, nên trực tiếp đi lên tầng.

Ấn mật mã cửa phòng, Lâm Nhiên mở cửa, cởi giày ra, đi chân trần tiến thẳng về phía sô pha trong phòng khách.

Cậu đã đến nhà Lý Triết rất nhiều lần, bây giờ cậu mệt mỏi lắm rồi, cứ nghỉ tạm ở đây trước đã.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Với sức mạnh của Lý Triết, chắc chắn cậu ta có thể đánh gục Tưởng Hâm chỉ bằng một cú đấm.

Lâm Thao: Lý Triết là ai? Có tôi ở đây thì còn cần đến hắn ta à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play