Gần trưa, Thịnh Bạc Viễn đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bác sĩ, đối phương mang đến một tin tốt.

Loại thuốc ức chế mới đã được phê duyệt và sẽ sớm có mặt trên thị trường. Trong tuần này, thuốc sẽ có sẵn. Loại thuốc này đã trải qua nhiều thử nghiệm và được chứng minh là an toàn và ổn định hơn các loại thuốc hiện có, đặc biệt phù hợp với người có cơ địa nhạy cảm.

Nói cách khác, Trình Tụng Chân sẽ sớm lấy lại được “tự do”, không còn phải dựa vào ai để kiểm soát pheromone nữa.

Điều này cũng có nghĩa là Thịnh Bạc Viễn không còn lý do gì để giữ Trình Tụng Chân ở bên mình.

Thịnh Bạc Viễn cảm thấy trái tim mình như bị chia làm đôi, một phần vui mừng cho Trình Tụng Chân, một phần lại âm thầm buồn bã vì sắp phải chia xa. Một nửa trong hắn như đang chịu lạnh giá trong hầm băng, nửa kia lại như đang bị nướng trên chảo nóng, cảm xúc lẫn lộn.

Nhưng bất luận cảm xúc cá nhân thế nào, Trình Tụng Chân vẫn phải quay lại với cuộc sống độc lập. Cậu có quyền quyết định, và Thịnh Bạc Viễn sẽ luôn tôn trọng điều đó.

Sau bữa tối, Trình Tụng Chân ngồi trên sofa xem phim. Cậu cực kỳ thích xem phim, từ phim câm đen trắng của thế kỷ 20 – 30 đến những bộ phim mới nhất hiện nay, chỉ cần thấy hứng thú là không bỏ lỡ bộ nào.

Mấy ngày trước, Thịnh Bạc Viễn không nói năng gì liền lắp một cái máy chiếu trong phòng khách. Hiệu quả rất tốt, Trình Tụng Chân trở thành người thường xuyên sử dụng nhất – hoặc cũng có thể nói, máy chiếu này vốn dĩ được mua để dành riêng cho cậu.

Thịnh Bạc Viễn không nói rõ điều này, Trình Tụng Chân cũng chỉ ngầm đoán.

Sofa rộng lớn, Thịnh Bạc Viễn lại ngồi sát bên Trình Tụng Chân, họ gần như dựa vào nhau. Trình Tụng Chân vốn dĩ đang đắm chìm trong tình tiết bộ phim, nhưng sự hiện diện đột ngột của Thịnh Bạc Viễn làm rối loạn tâm trí cậu, song cậu cũng không tách ra. 

Cậu cảm thấy việc vai kề vai thế này cũng khá tốt, sự gần gũi ấy làm cậu thấy vô cùng dễ chịu.

Thịnh Bạc Viễn không mấy quan tâm đến bộ phim. Một lúc lâu sau, hắn mới gom đủ dũng khí để mở miệng: “Chân Chân… Hôm nay bác sĩ đã gọi điện cho tôi, thông báo rằng thuốc ức chế mới tuần này đã chính thức có thể sử dụng. Loại thuốc mới này rất thích hợp với em, hiệu quả cũng rất tốt.”

Trình Tụng Chân chậm rãi quay đầu lại, trong mắt hiện lên một chút mơ hồ, rõ ràng là chưa kịp phản ứng.

Thấy vẻ mặt kỳ quái của Trình Tụng Chân, Thịnh Bạc Viễn nhíu mày, chần chừ hỏi: “Em… không vui sao?”

Nghe vậy, Trình Tụng Chân lập tức lấy lại tinh thần, hai bàn tay duỗi ra, lòng bàn hướng lên trên, vỗ lên xuống trước ngược mình, nở một nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn.

Cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Thịnh Bạc Viễn rằng, cậu vui chứ.

Đúng vậy, sao cậu có thể không vui được? Cậu hẳn phải vui mừng.

Trình Tụng Chân nghĩ, cậu hẳn nên rời đi rồi. Cậu đã làm phiền Thịnh Bạc Viễn quá lâu, đến mức quên mất rằng mình vốn không thuộc về nơi này.

Cậu cũng quên rằng ban đầu cậu chỉ định nghỉ ngơi ở đây một tháng mà thôi.

Chỉ là từ một tháng, lại muốn thêm “một tháng” thứ hai, cứ thế kéo dài.

Không đợi Thịnh Bạc Viễn mở miệng, Trình Tụng Chân đã tự giác thu dọn hành lý, tốc độ cực nhanh, ngoài ý muốn của Thịnh Bạc Viễn.

Nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong phòng khách, Thịnh Bạc Viễn nhớ lại lần trước khi Trình Tụng Chân rời đi, cũng là cảnh tượng tương tự. Chỉ là lần này, hắn tin rằng Trình Tụng Chân có lẽ sẽ không quay lại nữa.

Thịnh Bạc Viễn lắp bắp: “Em… đi ngay sao?”

Trình Tụng Chân gật đầu.

“Làm phiền anh lâu quá rồi,” cậu nghiêm túc nói, “cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua.”

Nhìn Trình Tụng Chân cúi người chân thành cảm ơn, Thịnh Bạc Viễn tựa như thấy được kết cục cuối cùng của họ.

Thịnh Bạc Viễn có hàng vạn lời muốn nói với Trình Tụng Chân, nhưng cuối cùng chỉ im lặng đồng ý, gọi điện thoại cho tài xế giúp dọn hành lý và tiễn cậu đi. Hắn cứ thế nhìn Trình Tụng Chân rời khỏi.

Trình Tụng Chân đi rồi, căn nhà rộng lớn này như trở lại trạng thái trước khi cậu xuất hiện, nhưng khắp nơi đều lưu lại dấu vết sinh hoạt của Trình Tụng Chân, cùng với những kỷ niệm chung giữa họ.

Bài trí có thể trở lại như cũ, nhưng thời gian thì không thể quay ngược lại.

Thịnh Bạc Viễn không thể trở lại như trước khi Trình Tụng Chân xuất hiện. Mỗi đêm, hắn đều trằn trọc khó ngủ, khác với chứng mất ngủ trước đây —— Trước đây, hắn mất ngủ vì bóng ma tuổi thơ và vấn đề tâm lý; hiện tại, nguyên nhân lại là vì một người.

Trong trái tim và trong tâm trí hắn đều là hình bóng của người đó.

Thay vì gọi đây là chứng mất ngủ tái phát, nên nói rằng hắn mắc phải chứng ỷ lại.

Chứng ỷ lại phát triển đến một mức độ nào đó, hắn bắt đầu được chứng thực cảm giác tự mình làm ra những hành động mà chính bản thân cũng cảm thấy xa lạ ——

Hắn sẽ ngủ trên chiếc giường mà Trình Tụng Chân từng nằm, ôm chiếc chăn của Trình Tụng Chân, dùng gối đầu của cậu để đi vào giấc ngủ, trong giấc mơ cố gắng tìm lại cảm giác Trình Tụng Chân ngủ bên cạnh, mình ôm lấy cơ thể ấm áp của cậu trong lòng ngực.

Hắn sẽ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào những bức điêu khắc nhỏ mà Trình Tụng Chân có thể vô tình để lại, suy nghĩ rất lâu rồi nhắn tin cho cậu, nói rằng còn vài bức điêu khắc chưa hoàn thành vẫn để ở nhà hắn. Sau đó, chỉ vì một câu “hôm nào em sẽ đến lấy” của Trình Tụng Chân mà hắn lo lắng tự hỏi —— Liệu em ấy có đến không? “Hôm nào” chính xác là bao giờ?

Hắn sẽ tìm kiếm mùi hương của Trình Tụng Chân trên chiếc áo khoác mà cậu không cẩn thận để quên, hay trên những quả cam quýt mà hắn đã bóc vỏ. Không mang một chút dục vọng chiếm đoạt, chỉ đơn thuần với tư cách một Alpha, nhớ nhung một Omega không có quan hệ gì với mình.

Nhớ Trình Tụng Chân đến mức tim gan cồn cào, hắn bắt đầu có những hành động “quá đà”.

Không hỏi lý do, không có nguyên nhân, không thông báo trước, hắn đến cổng Đại học A ngồi chờ Omega của mình.

Trình Tụng Chân hẹn đàn em đi xem phim mới. Sau buổi phỏng vấn lần trước, hai người phát hiện đối phương đều đam mê phim ảnh, nên thường xuyên hẹn nhau đi xem phim. Khi còn chưa đến cổng trường, cậu đã chú ý thấy bóng dáng Thịnh Bạc Viễn.

Trong khoảnh khắc ấy, Trình Tụng Chân tưởng mình đang mơ.

Những ngày qua, cậu không ngừng mơ những giấc mơ về Thịnh Bạc Viễn và về những kỷ niệm của họ.

Loại thuốc ức chế mới thật sự rất nhẹ nhàng và hiệu quả với cậu. Dù không có Thịnh Bạc Viễn bên cạnh trấn an, nồng độ pheromone của cậu vẫn duy trì trong phạm vi bình thường.

Tuy nhiên, cậu lại bắt đầu mất ngủ liên tục vào ban đêm, lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được. Tình trạng này không giống như mất ngủ do rối loạn pheromone, mà dường như là một phản ứng giới đoạn[1] nào đó.

Vì vậy, cậu đã đến bệnh viện tái khám, và được thông báo rằng mức pheromone của cậu bình thường, không có vấn đề gì.

Không phải là vấn đề của loại thuốc ức chế mới, cũng không liên quan đến mức độ pheromone. Thật ra trong lòng Trình Tụng Chân hiểu rõ, tất cả những điều bất thường này đều là vì Thịnh Bạc Viễn không còn bên cạnh mình.

Cậu không thể trở thành thuốc ngủ của Thịnh Bạc Viễn, nhưng Thịnh Bạc Viễn thực sự là thuốc ngủ của cậu, không chỉ về mặt sinh lý mà còn về mặt tâm lý.

Nhìn thấy người mà ban ngày trong lòng mong nhớ, ban đêm trong mơ ngóng chờ, Trình Tụng Chân không khỏi dừng bước, nhìn lâu như để xác nhận rằng trước mắt mình không phải là ảo giác.

Đàn em vô cùng hoang mang, cũng dừng lại và nhìn theo ánh mắt của cậu, hỏi cậu có chuyện gì sao.

Rất nhanh, Thịnh Bạc Viễn cũng chú ý đến họ, ánh mắt hắn sáng ngời, đoạn bước nhanh về phía Trình Tụng Chân.

Đàn em cuối cùng cũng nhận ra người đến là ai, lập tức cảm thấy mình giống như chiếc bóng đèn trăm vạn watt giữa hai người họ.

“À, hóa ra hôm nay anh có hẹn.” Đàn em đảo mắt quanh hai người một vòng, hơi ngượng ngùng nói, “Vậy để hôm khác rồi chúng ta đi xem phim nhé.”

Không đợi Trình Tụng Chân trả lời, đàn em đã rất “biết điều” mà rời đi.

Đổi lại làm Trình Tụng Chân không biết phải làm sao, ánh mắt bối rối, thậm chí căng thẳng đến mức mím môi.

Cậu cũng không rõ mình đang thấp thỏm vì điều gì, có lẽ là do đã lâu không gặp, cậu đột nhiên không biết nên cư xử thế nào với Thịnh Bạc Viễn.

Nhìn người mà mình đã muốn gặp từ lâu, Thịnh Bạc Viễn lại vô cớ cảm thấy căng thẳng, dù hắn không biểu hiện ra ngoài. Hắn chăm chú nhìn Trình Tụng Chân hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Tôi có quấy rầy buổi hẹn của em và bạn học không?”

Trình Tụng Chân lắc đầu, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi hắn tại sao hôm nay lại đến tìm mình.

Thịnh Bạc Viễn trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi khác: “Em không muốn tôi đến sao?”

Vừa nói ra câu này, hắn đã cảm thấy giọng mình sặc mùi ghen tuông, không phù hợp chút nào.

Trình Tụng Chân sửng sốt một chút, rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Sao mình lại không thể nói chuyện đàng hoàng, rõ ràng khó khăn mới gặp được người… Thịnh Bạc Viễn thầm than, sau đó nhẹ nhàng mở miệng với giọng điệu dịu dàng hơn: “Gần đây có nhiều phim mới, chúng ta đi xem được không?”

Thịnh Bạc Viễn hỏi cậu có được không, Trình Tụng Chân cảm thấy mình không cách nào nói ra lời từ chối.

———————-

Chú thích:

[1] Phản ứng giới đoạn (abstinence reaction): là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi ngưng sử dụng thuốc hoặc giảm liều hoặc sử dụng thuốc đối kháng để chiếm thụ thể. Cơ chế là do sự phục hồi thích ứng gây ra bởi việc ngừng thuốc đột ngột sau khi dùng thuốc trong một thời gian dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play