Tháng bảy, nắng gắt như đổ lửa, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
Bức tường ngoài của biệt thự kiểu Âu màu xám trắng được trang trí bằng hoa trắng và gạc đen. Di ảnh của người đã khuất được treo ở giữa phòng khách, giọng nói và nụ cười của ông như vẫn hiện hữu. Cả trang viên rộng lớn trở nên tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ có tiếng ve kêu đứt quãng vang lên.
Đám người giúp việc làm việc mệt mỏi, liền đứng thành từng nhóm hai ba người tụ tập tán gẫu.
“Tổng giám đốc Thịnh đời này cũng coi như giỏi, ở rể mà thay thế được cha vợ quản lý việc kinh doanh của gia đình.”
“Đáng tiếc, không có con cái ruột thịt, thời trung niên đã mất đứa con út, còn lại đứa con cả cũng không quan tâm, ngay cả lễ tang cũng không chịu về.”
“Không đâu, ông ấy còn nhận nuôi một Omega không rõ lai lịch, là một đứa bé câm, đến lúc chết cũng chỉ có cậu ta ở bên cạnh.”
“Suỵt, nghe nói phần lớn gia sản là để lại cho Omega đó, chắc chắn không phải quan hệ cha con đàng hoàng đâu.”
“Đừng nói, nhìn đẹp thế kia, không chừng nhà họ Thịnh cũng phải đổi họ luôn.”
Ngay lúc này, vài tiếng giả vờ ho cắt ngang cuộc bàn tán sôi nổi.
Đám người giúp việc đồng loạt ngẩng đầu, thấy quản gia Từ Trung mặt mày đen như than, dùng đôi mắt diều hâu sắc lẹm nhìn chằm chằm vào họ.
Sau lưng Từ Trung là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ tây đi giày da, kính râm che đi phần nào nét lạnh lùng trên khuôn mặt. Ngũ quan hắn sắc sảo, mũi cao thẳng, môi mỏng như lưỡi dao sắc bén. Chỉ cần đứng yên đó, không cần hành động hay nói gì, người ta đã cảm nhận được sự áp bức.
Nhìn đã biết là Alpha, mặt mày xa lạ nhưng thân phận hẳn không đơn giản.
Từ Trung thấy đám giúp việc còn đứng ngây ra đó, hung hăng trừng mắt, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn không đi làm việc đi!”
Đám giúp việc liền giải tán như chim vỡ tổ. Khi mọi người đã đi hết, Từ Trung lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu cung kính trước người đàn ông phía sau: “Thiếu gia, là tôi quản lý không tốt, sau này tôi sẽ xử lý đám người lắm miệng này.”
Người được gọi là thiếu gia chính là Thịnh Bạc Viễn, con trai duy nhất của Thịnh Nhạc Huy – ông chủ tập đoàn Vạn Huy, người bị cho là từ chối trở về dự lễ tang của cha mình trong lời đám giúp việc.
Thịnh Bạc Viễn tỏ ra vô cùng thờ ơ, như thể những lời bàn tán của đám người đó không liên quan đến mình. Sau một khoảng im lặng dài đằng đẵng khiến người ta hít thở không thông, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Chú Trần đến chưa?”
Chú Trần mà hắn nhắc tới là luật sư Trần Duyệt của gia đình, hôm nay đến để đọc di chúc của Thịnh Nhạc Huy.
Từ Trung đáp: “Luật sư Trần có chút việc trì hoãn trên đường, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến.”
Ông ngừng lại một chút, định đề nghị sắp xếp trà chiều cho Thịnh Bạc Viễn, nhưng không ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi bước đi về phía sân trong mà không để ai theo sau.
Những chùm hoa lớn màu tím rủ xuống như thác nước, hương thơm ngào ngạt bao quanh, cánh hoa thỉnh thoảng bay xuống như những con bướm tím đang khiêu vũ uyển chuyển. Đi qua hành lang ngập tràn hoa tử đằng, Thịnh Bạc Viễn bước vào khoảng sân trong xanh mướt, phóng tầm mắt chỉ thấy hoa cỏ xanh tươi, gió nóng nhẹ nhàng lướt qua, làm những tán lá của cây cam già xào xạc lay động.
Sân trong vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi Thịnh Bạc Viễn rời đi.
Cảnh còn người mất, nhưng cây cỏ vẫn không đổi thay.
Thịnh Bạc Viễn đến dưới gốc cây cam thoạt nhìn đã lâu năm, tay chạm vào thân cây thô ráp, im lặng hồi lâu.
Chợt có một tiếng còi dồn dập vang lên, Thịnh Bạc Viễn ngẩng đầu, thấy một bóng trắng từ trên trời rơi xuống. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt hai người giao nhau, Thịnh Bạc Viễn chưa kịp nhìn rõ mặt người kia, chỉ nhớ đôi mắt trong trẻo sáng ngời thoáng qua.
Hai người đều hoảng sợ, Thịnh Bạc Viễn nhanh tay đỡ lấy, nhưng trọng tâm không vững, ngã nhào xuống cỏ, theo đó là tiếng chuông lục lạc vang lên thanh thúy.
Một con diều không biết từ đâu bay tới rơi xuống, Thịnh Bạc Viễn theo bản năng giơ tay bảo vệ gáy người trong lòng.
Người trong lòng hắn gầy và nhỏ nhắn, vô cùng đối lập với vóc dáng cao lớn của Alpha. Nhưng dù sao cũng là rơi từ trên cao xuống, Thịnh Bạc Viễn bất đắc dĩ trở thành tấm nệm thịt, đau đến mức rít lên một tiếng. Người trong lòng nghe thấy tiếng kêu, ngẩng đầu, ánh mắt mông lung đối diện với hắn.
Omega không thiếu mỹ nhân, Thịnh Bạc Viễn từ nhỏ đã được bao quanh bởi các Omega xinh đẹp thuộc mọi lứa tuổi, dần dần hắn cũng có tiêu chuẩn riêng cho cái đẹp, càng nhìn thấy nhiều thì càng ít người có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Nhưng người trước mặt, vẫn khiến hắn không thể nào quên.
Đôi mắt sáng, môi đỏ, tóc đen và làn da trắng như tuyết, màu sắc tương phản mãnh liệt, đẹp đến mức như bước ra từ một bức tranh sơn dầu. Đặc biệt là đôi mắt ấy, tựa như đôi mắt của một chú nai con linh động ẩn sâu trong rừng, chỉ chực chạy ra.
Thịnh Bạc Viễn nhất thời quên cả đau đớn, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Omega chớp chớp đôi mắt, cả người toát lên vẻ ngây thơ không nhiễm bụi trần. Hàng mi dài như cánh bướm khẽ chớp, làm Thịnh Bạc Viễn bất chợt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Như nhận ra tình huống hiện tại, Omega vội vàng đứng dậy khỏi người Thịnh Bạc Viễn, còn vươn tay định kéo hắn, nhưng do thân hình quá khác biệt, không thể kéo được, ngược lại chính mình suýt nữa ngã xuống người Thịnh Bạc Viễn lần nữa.
Omega loạng choạng nhào về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn, giống như một chú nai con bị kinh hãi.
Omega mượn lực từ cánh tay Thịnh Bạc Viễn, đứng vững lại liền buông tay, khe khẽ lắc đầu. Cậu nở một nụ cười với Thịnh Bạc Viễn, sau đó giơ ngón cái, gập xuống hai lần.
Thịnh Bạc Viễn chưa kịp hiểu thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: “Chân Chân đang nói cảm ơn cháu.”
Hắn quay đầu lại, thấy luật sư Trần Duyệt đang đi tới cùng quản gia Từ Trung.
Trần Duyệt năm sau sẽ bước sang tuổi 50, nhưng diện mạo nhã nhặn thanh tú, âu phục được cắt may chỉn chu, đeo cặp kính vàng, dáng người thẳng tắp, trông như người mới ngoài 30.
Omega bên cạnh vừa thấy Trần Duyệt, đôi mắt liền sáng lên, ra hiệu chào hỏi.
Trần Duyệt mỉm cười gật đầu, đáp lại: “Chào cháu, Chân Chân.” Sau đó chú quay sang Thịnh Bạc Viễn, giải thích: “Cậu ấy bị tổn thương dây thanh quản nên không thể nói chuyện, nhưng có thể hiểu những gì chúng ta nói.”
Thịnh Bạc Viễn hiểu ra, người trước mặt chính là Omega câm không rõ lai lịch được Thịnh Nhạc Huy nhận nuôi mà đám người giúp việc đã nhắc tới.
Trần Duyệt tiếp tục giới thiệu, cũng khẳng định suy đoán của hắn:
“Chân Chân, đây là Thịnh Bạc Viễn, con trai của tổng giám đốc Thịnh, Bạc trong đạm bạc, Viễn trong trí viễn[1].
“Bạc Viễn, đây là… Đứa bé tổng giám đốc Thịnh nhận nuôi – Trình Tụng Chân, Tụng trong ca tụng, Chân trong chân thật[2].
Hai người thoáng nhìn nhau, Trình Tụng Chân lại cong mắt nở nụ cười rạng rỡ với Thịnh Bạc Viễn.
Sau lời chào hỏi không mặn không nhạt, Trình Tụng Chân vẫn nhìn Thịnh Bạc Viễn, dường như có điều muốn nói. Cậu nhìn Thịnh Bạc Viễn, đưa tay chạm vào khuôn mặt, rồi lại sờ lên cánh tay mình, sau đó làm một động tác tay.
Làm xong, Trình Tụng Chân quay đầu nhìn về phía Trần Duyệt, đôi mắt hạnh ngấn nước gửi tín hiệu cầu cứu.
Thịnh Bạc Viễn toàn bộ quá trình đều không hiểu chuyện gì xảy ra, nhíu mày.
May mắn thay, Trần Duyệt kịp thời giải thích thay Trình Tụng Chân: “Cậu ấy muốn biết mặt và cánh tay của cháu có đau không.”
Thịnh Bạc Viễn lại nhìn Trình Tụng Chân. Dù cậu không thể nói, nhưng đôi mắt trong sáng sạch sẽ ấy lại lộ rõ sự lo lắng.
“Tôi không sao.” Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Trình Tụng Chân một lúc, sau đó mới rời đi.
Rồi hắn quay sang nói với Trần Duyệt: “Chú Trần, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Đến lúc nói chính sự rồi, chúng ta đến phòng khách thôi.” Trần Duyệt vẫy tay gọi Trình Tụng Chân, nở nụ cười thân thiết, “Chân Chân lại đây, chúng ta cùng ngồi.”
Trình Tụng Chân nghe vậy, nhanh chóng nhặt chiếc còi và con diều rơi trên đất, chầm chậm đuổi theo mọi người.
Thịnh Bạc Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trình Tụng Chân mặc áo thun trắng rộng thùng thình và quần đùi. Dù không cao, nhưng dáng người cậu rất cân đối, đôi chân dài và thẳng. Khi cậu chạy, mái tóc bay theo gió, để lộ sự lanh lợi trên khuôn mặt. Ánh nắng vàng rọi xuống vẻ tươi sáng và sống động không cần phấn son.
Thật đúng là một chú nai con trong rừng, Thịnh Bạc Viễn không kìm được mà nghĩ.
———————-
Chú thích:
[1] Thịnh Bạc Viễn:
Bạc (泊) trong đạm bạc (淡泊).
Viễn (远) trong trí viễn (致远), có nghĩa là đạt được những mục tiêu cao xa.
[2] Trình Tụng Chân:
Tụng (颂) trong ca tụng (歌颂).
Chân (真) trong chân thật (真实).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT