Đêm đó, Thịnh Bạc Viễn mơ một giấc mộng, lần nữa gặp lại gia đình mình.

Đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy họ kể từ khi Thịnh Nhạc Huy qua đời.

Hắn sắm vai người ngoài cuộc, đứng nhìn gia đình mình vui vẻ chụp ảnh trước bức tranh sơn dầu, hẹn rằng mỗi năm vào đầu xuân đều sẽ cùng chụp ảnh.

“3, 2 ——”

“Tối nay chúng ta ăn gì nào?!”

“Cà —— tím ——” [1]

Tất cả những gì tốt đẹp đều quá không chân thực.

Thịnh Bạc Viễn đã từng có những khoảnh khắc như vậy, không chân thực đến nỗi hắn không dám tin vào thực tại.

Khi hắn nghĩ giấc mơ này sắp kết thúc thì mẹ hắn đột nhiên tiến lại gần, bản thân đã trưởng thành đứng một bên, bà nắm lấy tay hắn, mỉm cười

Thịnh Bạc Viễn tức khắc đỏ hoe mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Mẹ có còn nhận ra con không?”

Mẹ hắn có má lúm đồng tiền như hoa, vẻ mặt chất chứa yêu thương và bao dung: “Sao lại không nhận ra, mẹ sẽ luôn nhận ra con.”

Hắn bị kéo lại trước camera, cha mẹ đứng hai bên, em trai nhỏ nắm tay hắn. Họ không nhìn vào ống kính, mà đồng loạt nhìn hắn.

Thịnh Bạc Viễn bối rối, theo bản năng nhìn về phía mẹ, nhưng bà nhẹ nhàng chỉnh lại mặt hắn.

“Bạc Viễn, con phải nhìn về phía trước.” Mẹ nhẹ nhàng nói.

Hắn nghe lời nhìn về phía trước, chỉ có duy nhất một mình hắn đối diện với camera.

Ba giọng nói đồng thanh vang lên bên tai ——

“3, 2 ——”

“Tối nay chúng ta ăn gì nào?!”

Hốc mắt Thịnh Bạc Viễn đỏ bừng, lẩm bẩm trong lòng: “Cà —— tím ——”

Thịnh Bạc Viễn tỉnh dậy, đưa tay lau mặt, lòng bàn tay không rõ là mồ hôi hay nước mắt. 

Đáy lòng chỉ còn xúc cảm mơ hồ, hắn ngồi đó thật lâu, cảm giác không chân thực vẫn còn đọng lại, cho đến khi có một bàn tay phủ lên bàn tay chống trên giường của hắn, truyền đến hơi ấm của cơ thể.

Thịnh Bạc Viễn quay đầu lại, thấy Trình Tụng Chân đang ngủ say bên cạnh, hô hấp lên xuống, đều đặn như nhịp sóng vỗ từng đợt trong đêm khuya, thật thần kỳ mà gột rửa hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn.

Dần dần, nội tâm hắn dường như bình tĩnh trở lại.

Trình Tụng Chân đêm đó cũng ngủ không yên, nửa đêm tỉnh dậy, muốn ra bếp lấy cốc nước. Khi đi qua thư phòng của Thịnh Bạc Viễn, cậu thấy cửa nửa mở, ánh sáng hắt ra từ bên trong.

Đồng hồ trong phòng khách chỉ bốn giờ sáng, giờ này còn chưa ngủ, hẳn lại là một đêm thức trắng. Nghĩ đến chứng mất ngủ của Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân tức khắc căng thẳng, bèn đi qua gõ cửa.

Không ai trả lời.

Trình Tụng Chân thấy thế càng lo lắng hơn, cậu đánh bạo đẩy cửa, đi vào thư phòng.

Thư phòng rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ chừa lại một ngọn đèn bàn, cửa sổ sát đất phản chiếu ánh trăng và bóng đêm sâu thẳm, phác họa bóng người mơ hồ trước cửa sổ. 

Thịnh Bạc Viễn ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, bóng dáng cô đơn như muốn tan biến vào màn đêm yên tĩnh.

Trình Tụng Chân bước nhẹ chân, tiến lại gần từ phía sau. Thịnh Bạc Viễn nhận ra động tĩnh, khẽ cử động, ngẩng lên nhìn người đến.

“Anh có ổn không?” Trình Tụng Chân cau mày, dùng thủ ngữ hỏi, vẻ mặt lo lắng.

Thịnh Bạc Viễn không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, trong mắt cuồn cuộn những cảm xúc sâu thẳm không rõ ràng

Trình Tụng Chân lại hỏi, liệu có phải chứng mất ngủ của anh phát tác, rất khó ngủ không.

Thịnh Bạc Viễn vẫn giữ im lặng, hắn cúi đầu, hai tay chống trên đầu gối, giấu đi biểu tình trong bóng đêm.

“Trong mắt nhiều người, tôi là kẻ vô cảm, ngay cả khi cha qua đời cũng không thèm quan tâm.” Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, như vọng lại từ xa xôi, “Sau khi nhận được điện thoại báo tin cha mất, tôi vẫn tiếp tục đàm phán, ký hợp đồng và đi cưỡi ngựa với đối tác, như thể người mới qua đời chẳng hề liên quan đến mình.”

“Thực ra, không phải là tôi không nghĩ tới, ông ấy không hoàn toàn vô tội, nhưng cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu ông ấy.”

“Trong tai nạn đó, tôi mất mẹ và em trai, ông ấy cũng mất vợ và con trai nhỏ.”

Khi Trình Tụng Chân vì hắn mà khôi phục lại bức tranh gia đình bằng sơn dầu đó, khiến hắn một lần nữa mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc khi cả nhà cùng nhau chụp ảnh, hắn mới chợt nhận ra, rằng họ cũng từng có những khoảnh khắc vui vẻ nói cười như thế.

Chỉ là càng về sau, nỗi đau và bi thương quá sâu, quá nặng, đã nghiền nát rồi vùi lấp hết thảy.

Đến cùng, hắn đổ lỗi cho Thịnh Nhạc Huy cũng chỉ bởi hắn là một kẻ bất lực không chấp nhận được hiện thực, nên lấy một người khác cũng bất lực như hắn ra làm lá chắn.

Kết quả là, ngoài việc dùng một nỗi đau che giấu một nỗi đau khác, hắn chẳng đạt được gì cả.

Nỗi bi thương của Thịnh Bạc Viễn ập đến như con sóng, đối mặt với chúng, Trình Tụng Chân vô cớ cảm thấy nản lòng, cậu dường như không thể giúp gì cho Thịnh Bạc Viễn, dù là giúp hắn yên giấc hay giúp hắn thoát khỏi nỗi đau trong quá khứ. 

Những điều đó đều là vấn đề của Thịnh Bạc Viễn, cần hắn tự mình giải quyết, ai cũng không thể thay hắn làm điều đó, sự giúp đỡ của bất kỳ ai cũng đều là vô dụng.

Dù biết là vậy, nhưng Trình Tụng Chân vẫn lo lắng, vẫn đau lòng, vẫn không nỡ thấy Thịnh Bạc Viễn phải đau khổ. Cậu đồng cảm với Thịnh Bạc Viễn, như thể bản thân mình cũng chịu nỗi đau ấy. Giờ phút này, nhìn Thịnh Bạc Viễn chìm trong nỗi thống khổ, cậu cũng không dễ chịu.

Thịnh Bạc Viễn thường ngày luôn xuất hiện trong bộ vest chỉnh tề, tóc tai chải chuốt gọn gàng, vẻ ngoài tinh anh, từ cách ăn mặc đến lời nói việc làm đều không thể bắt bẻ, thoạt nhìn như thần thánh không thể bị hạ thấp hay tiếp cận.

Nhưng lúc này, hắn lại trông thật khác, tóc xõa tung, cả người cũng mềm mỏng hơn. Từ góc nhìn của Trình Tụng Chân, hắn trông như một chú chó bị mưa xối ướt nhẹp, lại còn bị thương, lang thang đầu đường chờ được ai đó nhận nuôi.

Nhìn thấy Thịnh Bạc Viễn như vậy, lòng Trình Tụng Chân như thắt lại, đau nhói.

Hắn cứ vậy, đau nỗi đau của mình, khổ nỗi khổ của mình.

Trình Tụng Chân ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Bạc Viễn, nắm chặt tay hắn, lắc đầu một cách trịnh trọng.

Thịnh Bạc Viễn sửng sốt.

“Em không thấy anh là người vô cảm, em chỉ thấy anh là một người đang đau khổ. Đừng tự trách mình nữa, trong lòng anh có một cậu bé bị tổn thương, đã mất mẹ và em trai, giờ lại mất cha, vết thương cứ thế chất chồng. Nếu có thể, hãy ôm lấy cậu bé ấy và nói rằng, không sao đâu, nhóc không có lỗi.”

“Em luôn muốn làm điều gì đó cho anh, không chỉ là khôi phục bức tranh mà còn muốn chữa lành vết thương trong lòng anh.”

“Nếu có thể, em muốn trở thành loại thuốc ngủ không có tác dụng phụ, uống vào là có thể vui vẻ quên đi quá khứ, để anh có thể ngủ ngon mỗi đêm, ngày nào cũng thật hạnh phúc.”

Trình Tụng Chân làm thủ ngữ, dốc lòng bày tỏ chính xác tâm tình và suy nghĩ của mình. Không hiểu sao trong quá trình ấy, mắt cậu lại đỏ lên.

Thịnh Bạc Viễn vẫn luôn nhìn cậu, cảm thấy lòng mình mềm nhũn và dần lắng xuống.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng kéo Trình Tụng Chân vào lòng, tay hắn nắm chặt lấy tay Trình Tụng Chân, bàn tay to rộng hoàn toàn bao lấy bàn tay cậu, rồi hắn áp bàn tay Trình Tụng Chân lên sườn mặt mình, nhắm mắt lại.

Đương lúc Trình Tụng Chân vẫn còn ngẩn ngơ, cậu nghe thấy Thịnh Bạc Viễn nói, “Không phải em muốn làm thuốc ngủ cho tôi sao? Như vậy là đủ rồi…”

“Chỉ một lát thôi…” Hắn nói khẽ, giọng điệu hiếm thấy mềm như bông, tựa một lời thỉnh cầu.

Trình Tụng Chân ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc tay mình và Thịnh Bạc Viễn đan xen vào nhau, lòng bàn tay hôn lên sườn mặt đối phương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể giao hòa.

Thật lâu sau, Thịnh Bạc Viễn bỗng cong khóe miệng, thoải mái nở một nụ cười nhạt, như thể đã được cứu rỗi.

Hắn đã tìm thấy liều thuốc ngủ của mình.

———————-

Chú thích:

[1] Cà tím (茄子): Khi chụp ảnh, người Trung Quốc thường hay dùng 茄子 /qiézi/ vì khẩu hình miệng khi phát âm từ này sẽ tạo thành một nụ cười, tương tự như người ta thường nói say cheese trong tiếng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play