Dư Thiên Hoan dẫn đường, bốn người đi vào nhà hàng Tây mà anh ta đã nói đến. Nhà hàng được trang trí rất phong cách, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương – một thanh niên thanh tú trắng trẻo diện tây trang giày da ngồi trên sân khấu chơi đàn, trình độ rất xuất sắc. Khách khứa ngồi kín cả nhà hàng, gần như không còn chỗ trống.

Dư Thiên Hoan đã đặt chỗ trước, gần sân khấu và có tầm nhìn rất tốt.

Thấy mắt Trình Tụng Chân lấp lánh sáng lên, ánh mắt không rời sân khấu từ lúc bước vào, Dư Thiên Hoan cười đắc ý: “Tôi đã nói rồi, nhà hàng này có phần nhạc đệm piano rất hay. Người chơi đàn này từng đoạt giải lớn, nghe nói ông chủ đã giúp anh ta đi du học, nên mỗi hai tháng anh ta đều đến đây biểu diễn một buổi tối.”

“Lát nữa khi nghỉ giữa giờ, khách cũng có thể lên diễn tấu, nhưng ít người dám thử lắm.” Dư Thiên Hoan bổ sung.

Tô Di liền lơ đãng xen vào một câu: “Chân Chân có thể lên thử xem, Chân Chân chơi piano rất khá.”

“Ồ.” Dư Thiên Hoan như phát hiện châu lục mới, lập tức hứng thú, “Chân Chân cũng biết chơi piano sao?”

Thịnh Bạc Viễn từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng cũng quay sang nhìn Trình Tụng Chân.

“Học qua một chút ạ.” Trình Tụng Chân dừng lại một chút, đoạn nhìn vào mắt Thịnh Bạc Viễn, “Có người dạy tôi.”

Ai dạy thì không cần nói cũng biết, vì Thịnh Bạc Viễn học piano vỡ lòng từ Thịnh Nhạc Huy.

Tô Di nói: “Chân Chân, không lên thử một chút sao? Đã lâu rồi không được nghe cậu chơi đàn.”

Dư Thiên Hoan hùa theo: “Tôi còn chưa từng thấy Chân Chân chơi đàn bao giờ ấy.”

Thịnh Bạc Viễn vô cảm liếc hai người một cái, rồi quay sang Trình Tụng Chân, nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn lên đàn không?”

Trình Tụng Chân nhìn Tô Di và Dư Thiên Hoan, vẻ mặt khó xử, cậu mím môi, hai lúm đồng tiền hiện ra, rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Thịnh Bạc Viễn: “Anh muốn nghe sao?”

Ở đây rõ ràng người muốn nghe là Dư Thiên Hoan và Tô Di, nhưng Trình Tụng Chân lại hỏi Thịnh Bạc Viễn.

Tô Di và Dư Thiên Hoan nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.

“Em muốn đàn thì tôi sẽ nghe.” Khóe miệng Thịnh Bạc Viễn khẽ cong, cười trấn an cậu.

Nhận được câu trả lời mong muốn, Trình Tụng Chân mỉm cười, gật đầu.

Chờ đến lúc nghỉ giữa giờ, đến phiên khách có thể tự do biểu diễn, Trình Tụng Chân liền nhờ nhân viên nhà hàng cho phép lên đàn một khúc. Hiếm khi có khách tự nguyện biểu diễn, nhân viên nhà hàng rất nhiệt tình dẫn Trình Tụng Chân lên sân khấu.

Dưới khán đài, mọi người thấy có người xung phong biểu diễn liền sôi nổi vỗ tay.

Trình Tụng Chân ngồi vào ghế, im lặng nhìn những phím đàn đen trắng một hồi, không tự chủ mà nuốt nước miếng. Cậu rất ít khi biểu diễn trước đông người như vậy, càng quan trọng hơn là chưa từng biểu diễn trước mặt Thịnh Bạc Viễn. Ngươi ấy khiến cậu càng thêm hồi hộp thấp thỏm, tim như treo lơ lửng giữa không trung.

Cậu rất muốn thể hiện mặt tốt đẹp của mình trước mặt hắn.

Hít sâu một hơi, cậu nhẹ nhàng đặt ngón tay thon dài lên những phím đàn lạnh lẽo. Câu chuyện tình đẹp Lương – Chúc hóa bướm với giai điệu trầm buồn, tha thiết như dòng nước chảy xuôi từ đầu ngón tay cậu. Tiếng ồn ào lặt vặt trong sảnh nhà hàng chợt im bặt, rất nhiều khách bắt đầu im lặng, kiên nhẫn lắng nghe bản nhạc đau thương tên 《 Lương Chúc 》này.

Ánh mắt Thịnh Bạc Viễn trở nên thâm trầm, chăm chú nhìn Omega đang say sưa biểu diễn trên sân khấu. Ánh đèn dìu dịu bao phủ lấy Omega mảnh khảnh trắng nõn, trông cậu tựa như một chàng tiên đang tấu nhạc giữa chốn bồng lai, xa xôi và đẹp đẽ, khiến người ta không nỡ quấy rầy.

Thình thịch, trong ngực có chú nai con chạy loạn, Thịnh Bạc Viễn biết biết lúc này trái tim mình lỗi nhịp vì ai.

Bản nhạc kết thúc, Trình Tụng Chân nhận được vô số tràng pháo tay. Cậu hơi đỏ mặt, cúi đầu cảm ơn khán giả, đôi mắt sáng rực đầy hưng phấn, tựa như cả một thuyền sao trong đêm quang đãng.

Khi Trình Tụng Chân chậm rãi chạy về chỗ ngồi, Dư Thiên Hoan và Tô Di lập tức nhiệt liệt chào đón và khen ngợi cậu. Cậu tươi cười cảm ơn, rồi chăm chú nhìn về phía Thịnh Bạc Viễn vẫn đang im lặng, dường như muốn nhận được lời đánh giá từ hắn, tốt nhất cũng nên là lời khen ngợi.

Thịnh Bạc Viễn cũng nhìn Trình Tụng Chân, ánh mắt đối diện trong vài giây ngắn ngủi cũng đủ làm nhiệt độ trên má Trình Tụng Chân càng cao hơn. Alpha ngày thường ít khi cười, nhưng ánh mắt hắn lại rất thâm thúy và chứa chan tình cảm. Khi rũ mắt nhìn xuống, sóng mắt trìu mến xao động, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên thành một nụ cười, dịu dàng và quyến rũ, như cảnh hồ trong trẻo phản chiếu núi non xanh biếc, làn gió từ từ lướt qua mặt hồ gợn lên từng làn sóng lăn tăn.

“Thật sự rất hay.”

Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng rơi xuống, hắn nâng tay xoa đầu Trình Tụng Chân.

Trình Tụng Chân hít sâu, tim đập như nổi trống, ánh mắt lẳng lặng dán chặt vào Thịnh Bạc Viễn.

Nhân viên nhà hàng đúng lúc mang tới một bó hoa hồng trắng. Thịnh Bạc Viễn nhận lấy, cảm ơn, rồi đưa tới trước mặt Trình Tụng Chân: “Đặt trước, nhờ cửa hàng hoa gửi thẳng đến đây.”

Trình Tụng Chân ngẩn người, chỉ vào chính mình, như muốn hỏi bó hoa này là dành cho cậu sao.

“Đương nhiên rồi.” Thịnh Bạc Viễn mỉm cười, “Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên muốn tặng cho em.”

Việc đến trường đón người là do xúc động bất chợt, việc tặng hoa hồng trắng cũng là xúc động bất chợt, nhưng tất cả đều để lại dấu vết.

Trình Tụng Chân ngơ ngác nhận lấy bó hoa, trân trọng ôm vào lòng, còn dùng ngón tay vuốt ve những cánh hoa ướt sương, rồi cậu ngước lên nhìn Thịnh Bạc Viễn, nhe răng cười đáng yêu.

Hiểu được ánh mắt Trình Tụng Chân chứa đầy sự cảm kích, Thịnh Bạc Viễn cũng cười theo, nói: “Đừng khách sáo.”

Hai người nhìn nhau cười, tạo nên một khung cảnh hài hòa, hoàn toàn không để ý đến ai xung quanh.

Dư Thiên Hoan và Tô Di ngồi cùng bàn trở thành những chiếc bóng đèn chục vạn watt, họ trao đổi ánh mắt, không ai nói gì nhưng đều hiểu rõ: Hai người này chắc chắn hấp dẫn lẫn nhau.

Trình Tụng Chân rất yêu thích bó hoa hồng trắng mà Thịnh Bạc Viễn tặng, về đến nhà liền tính treo ở nơi râm mát thoáng khí, làm thành hoa khô để bảo quản.

Vì vóc dáng không cao nên không với tới, cậu kéo một cái ghế, đứng lên và nhón chân cố gắng treo bó hoa lên cửa sổ.

Thịnh Bạc Viễn vừa lúc đi ngang qua thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, hắn bước ba bước gộp làm hai, từ phía sau ôm lấy eo cậu, trực tiếp bế người xuống từ trên ghế.

Khi Trình Tụng Chân an toàn chạm đất, cậu mới hiểu vừa rồi Thịnh Bạc Viễn đã hiểu lầm mình đang làm điều gì nguy hiểm. Cậu vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu giải thích, nói rằng mình chỉ muốn làm hoa khô từ bó hồng trắng.

Thịnh Bạc Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói: “Nếu thích thì về sau tôi sẽ luôn tặng em.”

Không ngờ Trình Tụng Chân lại lắc đầu, cậu ôm chặt bó hoa vào lòng, vẻ mặt tràn đầy yêu thích và quyến luyến.

“Em chỉ cần bó hoa này là đủ rồi.”

Thịnh Bạc Viễn hơi giật mình, hỏi tại sao chỉ một bó là đủ.

“Vì là anh tặng.” Trình Tụng Chân dùng ngón tay chỉ vào Thịnh Bạc Viễn, rồi chỉ vào chính mình, sau đó mở tay trái, mu bàn tay hướng về phía trước, ngón trỏ tay phải từ tay trái hướng ra ngoài, “Nên rất đặc biệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play