Tuy nhiên, việc làm lại tác phẩm trong hai tuần là rất khó khăn, dù Trình Tụng Chân đã giảm kích thước tác phẩm, nhưng các bước thực hiện vẫn không thể qua loa.
Hôm nay, cậu quá tập trung nên quên không nhắn tin báo bình an cho Thịnh Bạc Viễn. Đối phương chờ ở nhà nửa ngày không thấy tin tức, lo lắng liền thay đồ ra ngoài giữa đêm, lái xe đến Đại học A đón cậu.
Trước đây, hắn chưa từng đến đại học A, càng không biết nơi Trình Tụng Chân thường làm việc. Sau khi tìm kiếm một lúc, hắn gặp Tô Di gần cửa studio.
Tô Di mấy ngày nay đều bận rộn giúp đỡ Trình Tụng Chân ở studio, lúc này đang định ra ngoài mua đồ uống. Vừa ra đã gặp phải một người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng. Đối phương có ngũ quan nghiêm nghị, khí chất mạnh mẽ, chỉ đứng đó cũng đủ gây ấn tượng.
Sửng sốt hồi lâu, Tô Di mới nhận ra người đối diện dưới ánh sáng lờ mờ.
“Anh… anh…” Tô Di lắp bắp.
Thịnh Bạc Viễn giơ một ngón tay lên môi, nhẹ nhàng thở dài, rồi gật đầu với cô. Hắn nở một nụ cười lịch sự, khí chất lãnh đạm cao ngạo bỗng chốc tan biến.
Tô Di ngơ ngác gật đầu đáp lại, cô kinh ngạc vì người này trông có vẻ dễ tiếp cận hơn so với lần trước gặp.
Sau vài giây, cô cuối cùng cũng phản ứng lại, hỏi Thịnh Bạc Viễn: “Anh đến tìm Chân Chân sao?”
Thịnh Bạc Viễn gật đầu: “Giờ em ấy đang bận à?”
“Là rất bận. Còn chưa đến hai tuần để hoàn thành lại tác phẩm.” Nhắc đến tình hình gần đây của Trình Tụng Chân, Tô Di bất giác mang nét mặt u sầu, “Mấy nữa có lẽ cậu ấy sẽ phải thức trắng đêm mới kịp.”
Thịnh Bạc Viễn liền chú ý ngay từ khóa mấu chốt: “Làm lại? Tại sao phải làm lại?”
Ý thức được mình lỡ lời, Tô Di lập tức trợn mắt, biểu cảm lộ rõ sự lúng túng.
“Không có gì, chỉ là…”
Dưới ánh mắt sắc bén của Thịnh Bạc Viễn, Tô Di có chút sợ hãi, nói năng bắt đầu ấp úng.
Thực ra, cô cũng đã từng gợi ý Trình Tụng Chân nhờ Thịnh Bạc Viễn giúp đỡ, như thế không phải vừa có thế lực vừa có mối quan hệ sao, dù sao thì Thịnh Bạc Viễn và nhà họ Thịnh cũng coi như là chỗ dựa của Trình Tụng Chân. Theo cô, đây là cách dùng “ma pháp đánh bại ma pháp”.
Tuy nhiên, Trình Tụng Chân đã kiên quyết từ chối, cậu muốn tự mình giải quyết vấn đề bằng sức lực và phương pháp của mình.
Thấy Tô Di chần chừ không trả lời, Thịnh Bạc Viễn khẽ nhíu mày, nghĩ rằng có lẽ Trình Tụng Chân đang gặp phải khó khăn gì mà hắn không biết.
Sau một lúc suy tư, hắn hỏi thẳng: “Chân Chân gặp chuyện gì sao?”
Tô Di trầm mặc hồi lâu, rối rắm trong lòng rồi ngẫm lại vẫn quyết định nói hết những gì Trình Tụng Chân gặp phải gần đây. Cô nghĩ rằng Thịnh Bạc Viễn thoạt nhìn thực sự quan tâm đến Trình Tụng Chân, nên việc cho hắn biết chuyện này chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại.
Quả nhiên, sau khi nghe Tô Di nói xong, sắc mặt Thịnh Bạc Viễn trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh như băng: “Tôi đã biết, cảm ơn cô đã nói cho tôi.”
Sợ rằng hắn sẽ trực tiếp tìm giáo sư Trần để giải quyết, Tô Di vội vàng nói: “Tổng giám đốc Thịnh, thực ra Chân Chân đã có kế hoạch. Cậu ấy cảm thấy trước mắt quan trọng nhất vẫn là hoàn thành tác phẩm để kịp dự thi. Nhưng cậu ấy cũng đang thu thập chứng cứ để tố cáo giáo sư Trần về những việc làm dơ bẩn của ông ta rồi. Cậu ấy không nói cho anh cũng vì cảm thấy mình có thể tự giải quyết.”
“Tôi hiểu.” Thịnh Bạc Viễn nói, “Vậy hôm nay coi như tôi chưa đến đây, cũng mong cô giữ bí mật giúp tôi.”
Hắn dừng lại một chút, “Tôi sẽ không can thiệp sâu.”
Có lời đảm bảo từ Thịnh Bạc Viễn, Tô Di cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau nhiều ngày đêm liều mạng làm việc, Trình Tụng Chân cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm đúng hạn. Một tảng đá lớn trong lòng cậu cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Chuyện tốt là, cậu cũng thu thập được nhiều chứng cứ về các hành vi sai trái trong học thuật, nhận hối lộ và lạm dụng quyền lực của giáo sư Trần. Cậu vốn lo lắng chứng cứ không đủ, nhưng những nhân chứng và chứng cứ như bông tuyết không ngừng rơi xuống, đúng lúc đến với cậu. Cậu nhanh chóng trình bày đơn tố cáo ẩn danh lên Ủy ban Học thuật.
Cùng lúc đó, không biết ai đã tiết lộ những bằng chứng này ra ngoài, khiến trên mạng tràn ngập các tin tức tiêu cực về giáo sư Trần. Dù trường học có cố gắng che đậy bằng thế lực của mình cũng không thể ngăn chặn được.
Trước sự phẫn nộ của cư dân mạng, các phương tiện truyền thông uy tín đều lên tiếng bày tỏ thái độ. Ủy ban Học thuật và trường học cũng phải chịu áp lực lớn, không lâu sau đã đưa ra quyết định xử lý, hủy bỏ tư cách giáo viên của giáo sư Trần và cách chức ông ta.
Lúc này, giáo sư Trần đã mất hết nhân phẩm và phẩm giá của mình.
Toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến. Nghĩ lại, rất giống như có ai đó đứng sau hỗ trợ.
Trình Tụng Chân cảm thấy không bình thường, liền kể điều này với Tô Di.
Đối phương lập tức có biểu cảm kỳ lạ, cố tình pha trò rằng giáo sư Trần này giống như tường đổ mà ai cũng đẩy, có lẽ do ông ta ngày thường đắc tội nhiều người, nên giờ bị nhân cơ hội dạy dỗ một trận.
Điều này càng khiến Trình Tụng Chân nghi ngờ. Cậu bước tới gần Tô Di, ánh mắt thẳng thắn nhìn cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu liên tục hỏi thật sự là như vậy sao?
Trình Tụng Chân trước giờ luôn tươi cười, nhìn có vẻ hiền lành, nhưng khi cậu trở nên cứng rắn, khí thế cũng không thể khinh thường.
Sau nửa phút im lặng giằng co, Tô Di cuối cùng cũng khuất phục, chán nản thừa nhận: “Trách tớ lỡ miệng để tổng giám đốc Thịnh biết được chuyện này, nên mọi thứ mới thuận lợi như vậy.”
Sau khi Tô Di thú nhận, đến lượt Trình Tụng Chân ngẩn người, im lặng mất một lúc lâu. Tô Di thấy cậu muốn hỏi gì đó, liền giải thích: “Có lần vào buổi tối, có lẽ vì lo lắng khi thấy lâu rồi cậu chưa về nhà nên tổng giám đốc Thịnh đã đến trường tìm cậu. Tớ gặp anh ấy ở hành lang, từ đó mới xảy ra chuyện này.”
“Anh ấy hứa với tớ sẽ là không can thiệp sâu, và cũng dặn tớ đừng nói với cậu rằng anh ấy đã đến.” Cô gật đầu khẳng định, “Anh ấy có vẻ thật sự rất để tâm đến cậu.”
Thì ra là như vậy, không ngờ cậu lại nợ Thịnh Bạc Viễn một phần ân tình lớn đến vậy.
Cảm xúc của cậu lúc này thật khó diễn tả, vừa vui mừng, vừa có chút buồn bã, giống như một hỗn hợp gia vị đổ lộn xộn.
Vui vì Thịnh Bạc Viễn âm thầm quan tâm đến mình, buồn vì cậu không biết làm thế nào để đáp lại. Đúng vậy, cậu có thể làm gì cho Thịnh Bạc Viễn đây, Trình Tụng Chân buồn rầu nghĩ.
Sau giờ học, khi đi cùng Tô Di trên con đường rợp bóng cây trong trường, tiến về phía cổng, Trình Tụng Chân vẫn còn suy nghĩ về chuyện này, không nhận ra Tô Di chợt dừng lại, suýt chút nữa đã va vào cô.
Trình Tụng Chân nghiêng đầu nhìn Tô Di với vẻ mặt kinh ngạc, rồi nhìn theo ánh mắt cô, thấy Dư Thiên Hoan đang vui vẻ vẫy tay về phía họ, bên cạnh là Thịnh Bạc Viễn biểu cảm lạnh lùng trông đối lập hoàn toàn.
Thịnh Bạc Viễn cao hơn Dư Thiên Hoan rõ rệt, hắn mặc một chiếc áo gió dài, khuôn mặt tuấn tú như một tác phẩm điêu khắc cổ điển. Ban đầu, khuôn mặt hắn vốn vô cảm, nhưng khi nhìn thấy Trình Tụng Chân, vẻ căng thẳng của hắn lập tức dịu xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Rõ ràng, nụ cười như băng tan tuyết chảy này là dành riêng cho cậu.
Trái tim Trình Tụng Chân không khỏi đập mạnh một cái, vành tai dường như cũng nóng lên.
Dư Thiên Hoan vốn định đón Tô Di đi hẹn hò, không ngờ lại gặp Thịnh Bạc Viễn ở cổng trường. Từ xa vừa nhìn đã chú ý tới Alpha với diện mạo khôi ngô và vóc dáng cao lớn, chỉ cần đứng tựa vào thân xe cũng thu hút nhiều ánh nhìn từ những người qua đường.
“Ấy, anh cũng đến hẹn hò à?” Dư Thiên Hoan nhân cơ hội trêu ghẹo.
Alpha lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, gật đầu chào và hỏi lại: “Còn cậu thì sao?”
“Đương nhiên.” Dư Thiên Hoan cao giọng, cười, “Anh không biết đâu, nhà tôi sắp xếp cho tôi xem mắt với một cô gái, chính là bạn gái hiện tại của tôi. Mà bạn thân của cô ấy lại là Chân Chân. Anh nói xem, đây đúng là duyên phận mà.”
Thịnh Bạc Viễn đoán ngay: “Cậu nói Tô Di?”
“Bingo!” Dư Thiên Hoan búng ngón tay.
Hai người trò chuyện vài câu thì thấy Trình Tụng Chân và Tô Di đi đến cổng trường. Cả bốn người chạm mặt, Dư Thiên Hoan là người đầu tiên phản ứng và đề nghị họ tối nay đi ăn tối cùng nhau.
“Tôi biết gần đây có một nhà hàng Tây ngon lắm, còn có nhạc đệm bằng piano rất hay.” Dư Thiên Hoan hơi cúi người, chớp chớp mắt nhìn Trình Tụng Chân, như mời một bạn nhỏ: “Chân Chân nữa, cùng đi nhé.”
Trình Tụng Chân chần chừ một chút, nhìn Thịnh Bạc Viễn. Dù không biết tại sao Thịnh Bạc Viễn lại chờ ở cổng trường, nhưng hẳn là hắn biết mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa nên cố ý tới đón cậu.
Biết giáo sư Trần bị xử lý, Thịnh Bạc Viễn định tan tầm đến đón Trình Tụng Chân đi ăn để thay đổi tâm trạng, vì hơn nửa tháng qua đối phương đã rất bận rộn, chắc chắn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Chỉ trong vài giây đối diện, Thịnh Bạc Viễn đã hiểu ý của Trình Tụng Chân, liền đồng ý với đề nghị của Dư Thiên Hoan: “Được, cùng đi đi.”
Thật kỳ diệu, gần đây Thịnh Bạc Viễn ngày càng có thể đọc hiểu được ý muốn của Trình Tụng Chân dù đối phương không dùng ngôn ngữ ký hiệu hay viết ra.
Dường như Thịnh Bạc Viễn đã được trang bị một chiếc máy phiên dịch chuyên biệt dành cho Trình Tụng Chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT