Cuối thu tháng mười, cam quýt được mùa.

Amanda phát hiện gần đây ông chủ Thịnh Bạc Viễn dường như rất thích cam quýt, liên tục yêu cầu mua, phần lớn để chia cho nhân viên và lãnh đạo các bộ phận, còn lại chỉ để vài quả trên bàn làm việc của mình.

Có một hai lần, Amanda mang văn kiện gõ cửa phòng làm việc của Thịnh Bạc Viễn, thấy ông chủ đang vuốt ve quả quýt trong tay, dường như đắm chìm trong một cảm xúc lưu luyến kéo dài, hàng mi dài dịu dàng rũ xuống, gương mặt tuấn tú thu lại vẻ lạnh lùng thường ngày, toát lên một sự ôn hòa khó tả.

Lần đầu tiên Amanda thấy Thịnh Bạc Viễn như vậy.

Điều này thật bất thường, nhưng càng bất thường hơn là tính tình của Thịnh Bạc Viễn thay đổi rõ rệt, từ lạnh lùng nghiêm khắc như một vị thần xa cách và khó tiếp cận chuyển sang thêm phần ấm áp và nhân ái, tần suất nụ cười xuất hiện càng nhiều hơn.

Các đồng nghiệp lén lút bàn tán, cho rằng ông chủ đang đại xá thiên hạ.

Thực tế tình huống cũng đúng như vậy, gần đây, Thịnh Bạc Viễn đã rơi vào một “cái bẫy” tên Trình Tụng Chân.

“Cái bẫy” này rất ấm áp, mềm mại, còn mang theo hương thơm tươi mát của cam quýt.

Hắn say mê loại trái cây này, thích thú khi lột vỏ quýt ngắm nhìn múi quýt trần trụi, hưởng thụ khoảnh khắc nước quả chua ngọt bùng nổ trong miệng – luôn làm hắn không nhịn được mà nhớ tới hơi ấm và hương thơm của Trình Tụng Chân.

Kể từ đêm đó, hắn càng nhạy cảm với hơi thở của Trình Tụng Chân, cũng càng thêm âm thầm mê muội. Cảm giác mỗi khi mở cửa nhà là có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đó làm lòng hắn xao xuyến, đến mức ban đêm muốn ngủ gần Trình Tụng Chân, hắn thường phải dùng thuốc ức chế để đè nén bản năng xâm chiếm của một Alpha đang ngo ngoe rục rịch.

Nhiều lần bị Trình Tụng Chân hấp dẫn, Thịnh Bạc Viễn cũng không rõ rốt cuộc là do pheromone ảnh hưởng hay là trái tim đóng băng đã dần tan chảy.

Khi có hắn bên cạnh, Trình Tụng Chân luôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Omega dường như thiếu cảm giác an toàn, khi ngủ luôn quấn chăn thật kín, cho đến khi trông như một con tằm mới an tâm ngủ yên.

Nhìn Trình Tụng Chân chìm trong nệm chăn mềm mại, hô hấp nhẹ nhàng, như lông chim phiêu đãng, Thịnh Bạc Viễn ngồi ở mép giường một hồi lâu, ánh mắt không rời, chợt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hắn không biết đã bị mê hoặc bao nhiêu lần, âm thầm đấu tranh một lúc rồi quyết định xốc chăn nằm vào. Cảm giác như đang làm điều gì đó sai trái, tim hắn đập thình thịch, hốt nhiên nhận ra hành động của mình thật trẻ con và ngớ ngẩn – chỉ vài tháng trước, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mình vậy mà lại làm ra điều này.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, một người lạnh nhạt quan hệ AO như hắn lại có thể có một mặt xấu xa của Alpha như vậy.

Lâu đài an toàn của con tằm bị kẻ xấu “phá hỏng”, cậu vô thức nhăn mặt không vui, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu Rum ập vào mặt, cậu lại thu hồi sự bài xích, vô thức xoay người rúc vào lòng Thịnh Bạc Viễn, cọ cọ tìm vị trí thoải mái.

Alpha xấu xa lập tức tìm được lý do tự thuyết phục bản thân – coi nè, cậu ấy cần mình, không thể rời xa mình, vậy thì cứ ngủ chung một giường thôi, dù sao trước đây cũng đã thử nhiều lần rồi.

Như thể đang nâng niu một báu vật dễ vỡ, Alpha nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Omega, qua lớp áo cảm nhận sự ấm áp mềm mại, cùng nhịp thở đều đều lên xuống của cậu, vài giây sau mới kéo cậu vào lòng.

Một đêm không mộng mị, ngủ ngon lành thẳng tới sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Thịnh Bạc Viễn mới mở mắt, hài lòng mà tự tỉnh giấc.

Đối với nhiều người, điều này có lẽ chỉ đơn giản thôi, nhưng với Thịnh Bạc Viễn, đó lại là niềm hạnh phúc yên bình khó có được.

Từ nhỏ tới lớn, hắn đã luôn khó ngủ, khi ngủ cũng bị ám ảnh bởi bóng ma tuổi thơ, không được yên giấc. Hắn tự nhận đó là sự trừng phạt, là do hắn đáng đời, nhưng Trình Tụng Chân đã mang đến cho hắn một chút hạnh phúc mà hắn không dám hy vọng xa vời.

Thì ra, hắn cũng có thể buông bỏ quá khứ, trốn trong “căn cứ bí mật” của Trình Tụng Chân, ngủ một giấc an lành mà không hề lắng lo.

Đúng, “căn cứ bí mật” – khi còn nhỏ, Thịnh Bạc Viễn cũng có một căn cứ bí mật là lều trại của mẹ và em trai. Sau khi họ rời xa thế gian này, hắn đã lâu không còn căn cứ bí mật nào nữa.

Từ đó về sau, mọi bão giông đều trút lên người hắn, để lại những vết thương sâu trong lòng.

Có lẽ Trình Tụng Chân cũng không biết rằng sự hiện diện của cậu quan trọng đến mức nào đối với Thịnh Bạc Viễn.

Dĩ nhiên, mỗi ngày Thịnh Bạc Viễn đều sẽ tỉnh dậy sớm hơn và rời khỏi giường, không để Trình Tụng Chân có cơ hội biết được điều này.

Kết quả là, Alpha xấu xa lại “thoát tội”, một mặt lương tâm cắn rứt vì hành vi vụng về của mình, một mặt lại cần Trình Tụng Chân, không nỡ buông tay.

Con người thể hiện tình cảm đều tương tự nhau, chẳng hạn như mời ăn ngon, chẳng hạn như tặng quà.

Thịnh Bạc Viễn cũng không ngoại lệ, sau nhiều lần xung phong nấu ăn, kỹ năng nấu nướng của hắn tiến bộ nhanh chóng. Dù Omega luôn cổ vũ và khen ngợi, mỗi lần Thịnh Bạc Viễn nấu đều ăn hết sạch, hắn vẫn âm thầm quan sát khẩu vị của Trình Tụng Chân.

Khi hắn thăm dò được khẩu vị của Trình Tụng Chân, làm ra hương vị mà Trình Tụng Chân thực sự thích, Thịnh Bạc Viễn mới muộn màng nhận ra rằng mình cũng có ngày nghe theo trái tim, chậm rãi tìm hiểu những gì người kia yêu thích, cũng sẽ hạnh phúc vì niềm vui của người đó.

Không chỉ có vậy, hắn còn tự tay làm quà tặng cho người ấy, là một cái còi đồng.

Thịnh Bạc Viễn nhớ rõ, lần đầu gặp nhau, Trình Tụng Chân thổi còi đồng, từ trên trời rơi vào lòng hắn. Khi đó, hắn hẳn cũng không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, hắn sẽ làm một cái còi đồng mới cho vị khách không mời mà đến này.

Một buổi tối nọ, Trình Tụng Chân phát hiện một chiếc còi đồng mới trên đầu giường của mình, trên đó còn khắc hình một con nai nhỏ. Dù không tính là tinh xảo, nhưng nó lại có nét dễ thương và ngây ngô khó tả, có thể thấy được để làm ra phải tốn rất nhiều công sức.

Thịnh Bạc Viễn bước theo cậu vào phòng ngủ, không muốn bỏ lỡ biểu cảm trong khoảnh khắc Trình Tụng Chân nhận được món quà.

“Thích không?” Hắn hơi cúi người để ngang tầm mắt với Trình Tụng Chân, ánh mắt dịu dàng và chăm chú.

Trình Tụng Chân còn đang ngơ ngác nhìn chiếc còi mới, nghe tiếng gọi đột ngột ngước lên đối diện với ánh mắt của Thịnh Bạc Viễn, hai má bỗng đỏ bừng, theo bản năng cầm chiếc còi trong tay áp vào ngực.

Thịnh Bạc Viễn dừng lại một chút, khóe miệng chậm rãi giương lên thành một nụ cười nhạt.

Ngàn vạn lời nói cũng không bằng hành động nhỏ và gương mặt đỏ bừng không thể che giấu của Trình Tụng Chân lúc này.

Khi trao món quà, Thịnh Bạc Viễn không nhịn được có hơi thấp thỏm, dù sao Trình Tụng Chân cũng là người làm điêu khắc, hắn không chắc chút tài mọn của mình có thể lọt vào mắt cậu hay không.

Từ trước đến nay, Thịnh Bạc Viễn luôn làm gì cũng thành thạo, nghĩ trước nghĩ sau, số lần hắn hồi hộp có thể đếm trên đầu ngón tay, và sự lo lắng khi tặng món quà tự làm cho Trình Tụng Chân cũng là một trong số đó.

Trình Tụng Chân hỏi hắn tại sao lại tặng cậu món quà này.

Thịnh Bạc Viễn nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy chiếc còi của em đã cũ rồi, nên làm một cái mới.”

Nghe vậy, Trình Tụng Chân theo phản xạ chạm vào chiếc còi treo trước ngực, đó là Thịnh Nhạc Huy đã tặng và theo cậu rất nhiều năm.

Thịnh Bạc Viễn cũng chú ý đến động tác đó, nở nụ cười bất đắc dĩ mà ôn hòa: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tặng cho em rồi thì em muốn làm gì với nó cũng được, tôi không có quyền bắt em phải bỏ cái cũ đi.”

Trình Tụng Chân ngoan ngoãn ậm ờ một tiếng, suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Nếu em đeo cả hai cái, anh có giận không?”

Thịnh Bạc Viễn hỏi lại: “Tại sao em lại muốn đeo chiếc còi tôi tặng?”

Thịnh Nhạc Huy đã nuôi nấng và mang lại cuộc sống mới cho cậu, vì thế việc Trình Tụng Chân trân trọng món quà của ông là điều dễ hiểu. Nhưng suy cho cùng, đối với Trình Tụng Chân, hắn có bao nhiêu quan trọng đâu.

Thật lòng mà nói, Thịnh Bạc Viễn rất tò mò.

Hắn không chỉ lo lắng Trình Tụng Chân không thích chiếc còi hắn làm, mà còn thấp thỏm không biết cậu sẽ xử lý nó ra sao.

Kết quả là, Trình Tụng Chân không do dự chỉ vào Thịnh Bạc Viễn, rồi viết vài dòng lên bảng.

“Bởi vì là anh tặng nên rất quan trọng, em muốn đeo.”

“Bây giờ anh có thể đeo nó cho em được không?”

Trình Tụng Chân đưa tay ra, trao cho Thịnh Bạc Viễn chiếc còi với dây bạc, đôi mắt nhìn hắn chớp chớp.

Cậu hơi cúi đầu, để lộ một phần cổ trắng nõn, đó là nơi tuyến thể của Omega, là khu vực bí ẩn riêng tư và đầy mập mờ.

Thịnh Bạc Viễn cúi đầu, chăm chú nhìn nơi đó vài giây, nghĩ đến tương lai có thể sẽ có một Alpha khác dùng răng cắn phá tuyến thể này, đánh dấu Omega trước mặt, hòa hợp sâu sắc, như khối băng hoàn toàn tan chảy trong biển rộng.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, Thịnh Bạc Viễn đã cảm thấy ngực mình trĩu nặng, như bị đè bởi một tảng đá lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play