Thức dậy vào hừng đông, hắn cảm nhận được sự yên bình chưa từng có.

Thịnh Bạc Viễn mở mắt ra, chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn đã gập tay lại, phát hiện Trình Tụng Chân đang ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, ngực phập phồng theo nhịp thở, hai má đỏ hồng vì ngủ.

Omega thiếu cảm giác an toàn, ngay cả trong giấc mơ vẫn giữ chặt nút áo ngủ của Thịnh Bạc Viễn.

Thịnh Bạc Viễn bỗng nhiên nổi hứng thú, nhẹ nhàng gỡ tay Trình Tụng Chân ra. Omega như nhận ra vật an ủi bị tước mất, bực bội nhíu mày, hừ hừ hai tiếng trong mũi, rồi lại kéo áo ngủ về từ tay Thịnh Bạc Viễn, tựa sát vào lồng ngực hắn.

Nhìn Trình Tụng Chân trong lòng đầu tóc lộn xộn, Thịnh Bạc Viễn khẽ mỉm cười, cảm thấy tâm tình như được ánh mặt trời chiếu rọi, rất dễ chịu.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí nghĩ rằng nếu cứ mãi như thế này thì thật tốt biết bao.

Nhưng ai cũng biết, Alpha và Omega mãi mãi bên nhau, là có ý nghĩa gì.

Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Thịnh Bạc Viễn cứng lại. Chốc sau, hắn nhẹ nhàng tách Trình Tụng Chân ra, rời giường.

Hắn rửa mặt xong, từ phòng tắm bước ra, Trình Tụng Chân cũng đã tỉnh. Trông cậu rất ngạc nhiên khi thấy Thịnh Bạc Viễn ở nhà vào giờ này, đôi mắt ngái ngủ lập tức mở to.

“Anh chưa đi làm à?” Trình Tụng Chân dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi.

“Ừ, chuẩn bị đi.” Thịnh Bạc Viễn lẳng lặng quan sát biểu cảm của cậu, dừng một chút rồi hỏi, “Em cảm thấy sao rồi?”

Trình Tụng Chân thoáng ngẩn người, nhăn mặt trầm tư suy nghĩ vài giây, rồi hỏi Thịnh Bạc Viễn, tối qua cậu nhớ mình ngủ trong tủ quần áo, có phải Thịnh Bạc Viễn đã bế cậu về phòng ngủ không.

“Tối qua lại làm phiền anh rồi.” Trình Tụng Chân tưởng rằng Thịnh Bạc Viễn đang nói đến chuyện này, ánh mắt đầy thành khẩn nhìn hắn.

Đây là trọng điểm sao?!

Thịnh Bạc Viễn ngớ người, rồi chợt nhận ra rằng có lẽ Trình Tụng Chân không nhớ chuyện tối qua bị pheromone của hắn khơi dậy dục vọng, hơn nữa hắn cũng không để lại dấu vết gì trên người Trình Tụng Chân, nên cậu không nhận ra cũng không phải là không thể.

Không hiểu sao, khi rút ra kết luận này, Thịnh Bạc Viễn bỗng cảm thấy một cảm giác thần kỳ, vừa may mắn vì không bị phát hiện hành vi sai trái, vừa có chút thất vọng không rõ lý do.

Rốt cuộc hắn cũng không rõ mình hy vọng Trình Tụng Chân nhớ hay không nhớ chuyện tối qua, hắn có chút không hiểu bản thân nghĩ gì.

“Không có gì, mấy ngày trước tôi vì công việc nên thường về muộn.” Hắn không để bản thân lạc vào những suy nghĩ rối rắm nữa, nói: “Từ hôm nay tôi sẽ về sớm hơn.”

Vừa dứt lời, đôi mắt trong veo của Trình Tụng Chân chợt bừng sáng, như ánh mặt trời phản chiếu lên những đợt sóng cuồn cuộn dâng cao, tạo thành những ngọn sóng lấp lánh.

“Vậy để tối nay em nấu cơm cho anh.” Trình Tụng Chân bộc lộ niềm vui sướng ra ngoài, sốt sắng hỏi Thịnh Bạc Viễn, “Anh muốn ăn gì? Em sẽ chuẩn bị cho anh!”

Cậu không giấu được sự khao khát đối với Thịnh Bạc Viễn, nhảy nhót như một chú chim nhỏ vui sướng líu lo trong ngày xuân. Những ngày qua không đợi được Thịnh Bạc Viễn về nhà, cậu luôn cảm thấy kỳ lạ, như thể thiếu vắng một điều gì đó quan trọng, vậy nên khi nghe nói tối nay có thể nhìn thấy Thịnh Bạc Viễn trước khi ngủ, liền không nhịn được mà bày tỏ nỗi vui mừng.

Thịnh Bạc Viễn nhìn Trình Tụng Chân hớn hở cười với hắn, giọng điệu không khỏi ôn hòa: “Chờ tôi về, chúng ta cùng nhau nấu.”

Ra khỏi nhà, Thịnh Bạc Viễn không đi thẳng đến công ty mà ghé qua bệnh viện.

Trên hành lang dẫn tới phòng khám, Thịnh Bạc Viễn gặp một bác sĩ quen biết, bèn chào hỏi anh ta và cùng đi đến phòng khám. Chỉ là vừa đến gần, hắn đột nhiên nhíu mày, giơ tay bịt mũi.

Bác sĩ nhận ra sự khác thường, chợt bừng tỉnh rồi cười giải thích: “Vừa rồi có một bệnh nhân Omega phát tình ở nơi công cộng, đã đưa đến đây cấp cứu, tôi mới xử lý xong.”

Nói tới đây, bác sĩ mới phản ứng lại, trên mặt không giấu được sự bất ngờ: “Anh, anh có thể cảm nhận được pheromone?”

Thịnh Bạc Viễn “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, đó là lý do hôm nay tôi đến. Tôi đột nhiên cảm nhận được pheromone, tối qua còn phải dùng thuốc ức chế vì bị ảnh hưởng.”

Bác sĩ thoải mái cười to: “Đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ cơ thể anh đang dần hồi phục.”

Sau đó bác sĩ kiểm tra kỹ càng, xem kết quả rồi cho biết mức độ pheromone của Thịnh Bạc Viễn đã trở lại bình thường, có thể lần nữa cảm nhận được pheromone, có nghĩa là các tác dụng phụ của thuốc đang chậm rãi biến mất, các chức năng đang từng bước được khôi phục.

“Tôi sẽ kê thêm thuốc ức chế cho anh, đề phòng trường hợp cần gấp,” bác sĩ nói, “Alpha có kỳ mẫn cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi Omega, cần cẩn thận hơn.”

Thịnh Bạc Viễn đồng ý, thoáng nhớ lại mọi chuyện tối qua, sau một lúc lâu, hắn nói: “Còn một chuyện nữa.”

“Hả?” Bác sĩ đang viết bệnh án, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Tối qua tôi bị ảnh hưởng bởi pheromone của một Omega, suýt mất kiểm soát.” Thịnh Bạc Viễn nói, “Nhưng điều kỳ lạ là sau đó tôi lại có thể ngủ tròn giấc bên cạnh Omega đó mà không cần có sự hỗ trợ của thuốc.”

Hắn lâu nay luôn khổ sở vì mất ngủ, việc có thể ngủ sâu mà không dùng thuốc là điều chưa từng xảy ra.

Bác sĩ cũng vốn biết rõ tình trạng này của Thịnh Bạc Viễn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đó là do pheromone. Phải biết rằng pheromone của Omega có thể khiến Alpha mất khống chế, nhưng cũng có thể trấn an cảm xúc của Alpha. Một khi pheromone của hai bên hòa hợp, thì sẽ có tác dụng tốt cho cả hai.”

“Pheromone của Omega sao…”

Thịnh Bạc Viễn thấp giọng lẩm bẩm, suy nghĩ miên man, ký ức tối qua không cản được mà ùa về. Ánh mắt mơ màng của Trình Tụng Chân, đôi môi mềm mại hé mở, khuôn mặt nóng bỏng áp vào cổ hắn, và hương cam quýt quanh quẩn.

Hết thảy xúc cảm đều rõ ràng, thình thịch, trái tim hắn tăng tốc.

Giờ đây chỉ nghĩ về điều đó cũng khiến hắn phản ứng bất thường, Thịnh Bạc Viễn nhận ra tình cảm của mình dành cho Trình Tụng Chân đang trở nên rõ ràng sinh động.

Dư Thiên Hoan tin tức linh thông, ngay sau khi Thịnh Bạc Viễn rời khỏi bệnh viện không lâu, đối phương đã gọi điện hỏi thăm.

“Đương nhiên là quan tâm anh rồi, làm cố vấn tâm lý riêng của anh, tôi có trách nhiệm theo dõi tình trạng bệnh của anh.” Dư Thiên Hoan cười nói, “Dù là tâm lý hay thể chất của anh.”

Dư Thiên Hoan luôn giữ liên lạc với bác sĩ phụ trách sức khỏe của Thịnh Bạc Viễn để kịp thời cập nhật tình hình mới nhất.

“Vậy nên, cái người Omega khiến anh có thể ngủ ngon, là Chân Chân nhỉ.”

Dư Thiên Hoan nói thẳng vào vấn đề, Thịnh Bạc Viễn bỗng chú ý tới từ “Chân Chân” đầy thân mật của đối phương, bất giác nhíu mày.

Thịnh Bạc Viễn rề rà không đáp, Dư Thiên Hoan cũng hiểu rằng sự im lặng này chính là câu trả lời, anh ta tiếp tục nói: “Đây là điều tốt, gần đây tác dụng phụ của thuốc ngủ đang dần biến mất, anh cũng đã tìm được cách thuốc ngủ an toàn hơn, một công đôi việc mà.”

Thịnh Bạc Viễn không hài lòng, buột miệng nói: “Em ấy không phải là thuốc ngủ.”

Dư Thiên Hoan nhận ra sự sốt ruột trong giọng điệu của Thịnh Bạc Viễn, cười nói: “Được rồi, được rồi, nhưng anh thực sự cam tâm để cậu ấy làm thuốc ngủ của mình, phải không? Nếu vậy, hai người còn có thể sưởi ấm cho nhau.”

Hắn là thuốc ngủ của Trình Tụng Chân, dù có đổi vị trí cũng thấy không thoải mái với cách nói này.

Thịnh Bạc Viễn nhận ra cảm xúc mình đang dao động vì lời của Dư Thiên Hoan, hắn dường như không muốn mình chỉ là liều thuốc ngủ của Trình Tụng Chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play