Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

“Con muốn ở cùng anh hai!” Hai tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt góc áo Sở Dung.

Sở Dung đành phải nói: “Được rồi, con giúp mẹ cầm điện thoại được không? Nó ở trên gối.”

Phó Dư vừa khóc vừa bò đi tìm điện thoại, sau đó xuống giường đi giày, rồi đứng bên cạnh Sở Dung nắm chặt góc áo của cô.

“Con giơ điện thoại lên để mẹ xem một chút.”

Phó Dư kiễng chân, cố gắng giơ cao điện thoại.

Sở Dung nhìn thoáng qua thấy màn hình hiển thị tín hiệu bên Phó Như Hối bị gián đoạn, cuộc gọi đã kết thúc.

Mặc dù không biết cuộc gọi đã ngắt từ lúc nào nhưng đây là vấn đề của Phó Như Hối.

May mà vừa nãy cô đã tắt micro, nếu không để Phó Như Hối nghe được “Mẹ đừng đánh anh hai” thì cô cũng không biết phải giải thích với anh ta thế nào.

“Được rồi, Tiểu Ngư cầm điện thoại giúp mẹ nhé, bây giờ chúng ta đưa anh trai đi bệnh viện.” Sở Dung tay ôm một đứa, chân kéo một đứa, nên không dám đi quá nhanh sợ làm ngã Phó Niên và Phó Dư, lại vừa sợ nếu chậm trễ Phó Niên sẽ sốt đến hỏng đầu. May thay vừa ra khỏi thang máy thì gặp một nữ giúp việc.

“Phu nhân?” Nữ giúp việc này rõ ràng là vừa mới từ bên ngoài trở về, cô ta mặc một chiếc áo quây có dây đính kim sa cùng chiếc quần đùi, mái tóc dài được nhuộm màu lam nổi bật, đánh phấn mắt đen và tô môi đỏ sẫm, nhìn cô ta giống như yêu tinh trong đêm.

“Phu nhân định dẫn hai tiểu súc sinh này đi đâu thế?” Cô ta vừa mở miệng, Sở Dung liền biết thân phận của cô ta, Tằng Thiến.

Cô không có chút ấn tượng tốt nào về Tằng Thiến, thậm chí cô ta còn ác hơn cả Ngô Xán. Sở Dung mặt không đổi sắ nhìn Tằng Thiến vừa đi ăn chơi lêu lổng về với lớp trang điểm đậm, lạnh lùng nói: “Cô đi gọi tài xế.”

Nhà họ Phó có hai tài xế, chia nhau túc trực ban ngày và ban đêm.

Tằng Thiến cho rằng Sở Dung lại nghĩ ra trò mới để hành hạ hai tiểu súc sinh, vì vậy cười toe toét, lắc mông đi gọi tài xế.

Nếu là Ngô Xán thì Sở Dung còn có thể nhờ anh ta hỗ trợ bế đứa nhỏ, nhưng Tằng Thiến thì không, cô không muốn cô ta chạm vào một sợi tóc của Phó Niên và Phó Dư.

Tìm tài xế trực ca đêm không khó, anh ta sống ở căn phòng gần cửa nhất ở tầng một, lúc nào cũng sẵn sàng chờ bị gọi.

Tằng Thiến vừa gõ cửa, lái xe Vương Thuấn Hoa lập tức ra mở cửa.

Anh ta cầm theo chìa khoá xe đi đến: “Phu nhân.”

“Chú đi lấy xe, chúng ta đến bệnh viện thành phố.” Sở Dung vừa đi ra ngoài vừa nói ngắn gọn: “Chú Hoa, nếu tiện thì chú giúp tôi bế Tiểu Ngư lên đi, nó còn chưa tỉnh ngủ, tôi sợ nó ngã.”

Đương nhiên Vương Thuấn Hoa gật đầu lia lịa, cúi người bế Phó Dư lên, bước nhanh về phía gara.

Để tránh cho Phó Dư không nhìn thấy anh trai sẽ khóc, Sở Dung cũng đi rất nhanh, gần như là đuổi kịp Vương Thuấn Hoa.

Tằng Thiến muốn đi theo, nhưng cô ta không nhanh bằng Sở Dung, khi Sở Dung lên xe, Tằng Thiến định mở cửa bên phụ thì cô thản nhiên nói: “Chú Hoa, chúng ta đi.”

Chiếc xe lao ra khỏi gara, suýt chút nữa lôi cả Tằng Thiến theo cùng, cô ta vội vàng lùi lại sau vài bước, nghiền răng nghiến lợi nhìn chiếc xe sang trọng không chút lưu tình rời đi.

Sau khi đăng ký khám bệnh, bác sĩ kê đơn hai bình nước truyền. Vì bệnh viện không đủ giường bệnh nên Sở Dung đành phải ôm Phó Niên ngồi trên băng ghế ngoài hành lang chờ truyền dịch xong.

Bây giờ đã là mười một rưỡi đêm, trên hành lang bệnh viện không có nhiều người qua lại, trong khoa nhi thỉnh thoảng có hai ba phụ huynh đi qua đi lại thay chậu nước ấm cho con họ.

Khi Vương Thuấn Hoa mang theo hoá đơn viện phí trở về, Phó Niên mới tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi không biết mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết bản thân đang ở đâu. Đối với cậu cái ôm ấm áp của Sở Dung không còn xa lạ như trước, vì đang bị ốm nên cơ thể rất khó chịu, cả người cậu bé dựa vào lòng Sở Dung liên tục cựa quậy, nức nở như một chú mèo con.

Phó Dư ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Dung, một tay cầm điện thoại của cô, một tay nắm chặt góc áo cô không buông.

“Anh ơi, anh có đau không?” Phó Dư nhỏ giọng hỏi thăm, cậu bé ngồi phía cuối chân Phó Niên nhìn anh trai liên tục dụi người vào lòng Sở Dung, ngẩng đầu nói với cô: “Mẹ ơi, anh con lạnh.”

“Phu nhân, để tôi bế cậu chủ cho.” Vương Thuấn Hoa vừa lúc quay về, ông sợ Sở Dung mệt nên vội vàng muốn bế Phó Niên hộ cô.

“Chú Hoa, chú đi mua hộ tôi hai cái chăn.” Sở Dung lắc đầu từ chối, “Lúc nãy đi vội quá tôi không mang theo gì cả.”

“Vâng, tôi sẽ trở lại ngay.” Vương Thuấn Hoa thu tay, quay người rời đi.

“Tiểu Ngư có mệt không?” Sở Dung nhỏ giọng hỏi: “Nếu mệt thì con dựa vào người mẹ ngủ một lát đi.” Cô cố gắng vươn một tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Phó Dư, “Khi nào anh con dậy thì chúng ta về nhà.”

Phó Dư cẩn thận dựa vào người Sở Dung, tránh đè lên chân Phó Niên: “Mẹ không ngủ ạ?”

“Mẹ sẽ ngủ ngay.” Sở Dung xoa mặt Phó Dư, “Con ngủ trước đi.”

Đứa nhỏ chưa bao giờ ngủ muộn như vậy, hai mắt đã sớm díu lại, công thêm hơi ấm từ người Sở Dung truyền đến, Phó Dư lập tức nằm sấp ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, Vương Thuấn Hoa cầm theo hai cái chăn trở lại, hai đứa nhỏ đều đã ngủ rồi, ông đem chăn đắp lên người Phó Niên và Phó Dư, vì hai đứa ở rất gần nhau nên hai cái chăn gần như chồng lên nhau.

Hai bình nước truyền vẫn chưa chảy xong, Vương Thuấn Hoa ngồi xuống băng ghế trống bên cạnh theo dõi tiến trình truyền dịch.

“Cảm ơn chú Hoa.” Sở Dung nhìn về phía Vương Thuấn Hoa nói cảm ơn.

Vương Thuấn Hoa xua tay: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”

Chú tài xế này cũng rất có tình nghĩa. Sở Dung nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi.

Thời gian trôi qua, Sở Dung bị Vương Thuấn Hoa đánh thức.

“Phu nhân, cậu chủ sắp truyền dịch xong rồi, để tôi đi gọi y tá tới.”

Sở Dung mở mắt ra, hoá ra vừa nãy cô vô tình ngủ gật, là Vương Thuấn Hoa hỗ trợ thay mấy chai nước truyền còn lại cho Phó Niên.

Để cho Vương Thuấn Hoa trông chừng bình truyền dịch, còn mình thì ngồi ngủ gật, Sở Dung hơi xấu hổ: “Cảm ơn chú Hoa, tôi ngủ quên mất, chú lấy hộ tôi cái điện thoại với.”

Vương Thuấn Hoa khách khí nói không sao, ông không biết sao hôm nay phu nhân lại khách sáo như thế, nhưng Sở Dung như thế này dễ gần hơn mọi ngày, khi ông nói chuyện với cô cũng không cần phải căng thẳng, sợ nói sai một câu sẽ bị trừ lương.

Sau khi truyền dịch xong là có thể về nhà, Sở Dung cử động cánh tay cứng đờ, cảm nhận được sự tê dại run rẩy nơi cánh tay, vừa đau vừa mỏi không thể tả.

Phó Dư và Phó Niên đều đang ngủ say, động tác của cô không đánh thức bọn họ nhưng hơi thở trầm thấp lại khiến tai Phó Niên giật giật, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như trước, đôi mắt cậu hé mở mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đang cười của Sở Dung. Phó Niên không tỉnh táo lắm cũng cười đáp lại cô.

Ai mà trông như con khỉ vậy.

Phó Niên hoang mang nghĩ.

Y tá đến giúp tháo kim truyền, bọc Phó Dư vào chăn bế lên, cuối cùng một cánh tay cũng có thể cử động.

“Bà chủ, cô không sao chứ? Hay để tôi bế cậu chủ cho.”

Sở Dung vốn định từ chối, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, là Phó Như Hối gọi, nên cô đành phải giao Phó Niên cho Vương Thuấn Hoa trước.

Cũng may hai đứa nhỏ đều nhẹ, Vương Thuấn Hoa tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng dáng người cao lớn nên mỗi tay bế một đứa cũng không thành vần đề.

Sở Dung nhận cuộc gọi video của Phó Như Hối, khéo léo nở nụ cười chuyên nghiệp, “Chào Phó tổng, anh vẫn chưa đi nghỉ sao.”

“Xin lỗi, vừa nãy mạch điện trong công ty xảy ra vấn đề nên mất kết nối mạng.” Phó Như Hối nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Sở Dung, “Nhìn em có vẻ không khoẻ lắm? Niên Niên sao rồi?”

Sở Dung đứng lên, lắc lắc cánh tay tê rần: “Tôi không sao. . .” Cô chưa nói hết câu, đôi chân tê mỏi như muốn nhũn ra, cô không kịp phòng bị nghiêng đầu gối ngã nhào xuống đất phát ra tiếng 'Cốp' đau đớn không thể che giấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp