Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Còn về phần tại sao Phó Niên và Phó Dư lại ngủ ở phòng của cô, là vì cô phá phòng của bọn chúng.

Phó Như Hối không hổ danh là người nắm quyền quản lý một công ty lớn, anh ta có thể dễ dàng lần theo dấu vết để lật ra những chuyện mà nguyên chủ đã làm.

Sở Dung cười gượng: “Internet ở phòng khách mạnh hơn, tôi ở dưới này nghịch điện thoại một lát rồi lên ngủ sau.”

Mạng mạnh hơn. . . Phó Như Hối lại nhớ đến sáng nay lúc gọi cho Sở Dung, cô nói rằng sắp đến hạn đóng tiền wifi. Sau một ngày bận rộn, vị tổng giám đốc nào đó trầm tư một hồi rồi nói: “Nếu tốc độ wifi kém quá thì ngày mai bảo nhà mạng đến lắp thêm mấy đường dây nữa.”

Sở Dung khách sáo: “Vâng.”

“À đúng rồi, sáng nay Niên Niên và Tiểu Ngư đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc sáng điện thoạt đột ngột bị ngắt, Phó Như Hối vốn định gọi lại nhưng cuộc họp lại bắt đầu sớm nên anh đành phải gác vấn đề này sang một bên. Bận rộn cả ngày, lúc này Phó Như Hối mới tính toán chênh lệnh múi giờ, chắc chắn Sở Dung vẫn chưa ngủ nên gọi điện về.

Bình thường anh sẽ không gọi video với Sở Dung. Nhưng sáng nay cô bảo anh mở video để gặp hai đứa bé, Phó Như Hối liền gọi video luôn cho tiện. Tuy nhiên, phản ứng của Sở Dung lại nằm ngoài dự liệu của anh.

Mặc dù trước giờ Phó Như Hối không quá để tâm đến Sở Dung, nhưng anh biết cô rất quan tâm đến hình tượng của bản thân, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ không đánh son của cô, đây là lần đầu tiên.

Một giây sau khi điện thoại được kết nối, Phó Như Hối bị doạ cho hoảng sợ.

Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ được nhìn lỗ mũi của ai một cách trực tiếp như thế này.

Sau khi Sở Dung điều chỉnh điện thoại thành một góc độ nình thường hơn, nhìn cô có vẻ đẹp hơn nhiều.

Tuy đây không phải dáng vẻ anh biết nhưng hôm nay Sở Dung trông hấp dẫn hơn.

“Sáng nay là do tôi không để ý, đã để cho hai đứa nhóc ăn hơi nhiều, nhưng sau khi uống thuốc xong bọn chúng đã đi ngủ rồi, không có việc gì đâu.” Sở Dung nhỏ giọng đáp.

Phó Như Hối ậm ừ: “Không sao là tốt rồi.”

“Ừm.”

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

Bốn phía đều không một tiếng động.

“Phó tổng cũng nghỉ ngơi sớm đi, dưới mắt anh có quầng thâm rồi đấy.” Sở Dung không muốn tiếp tục giao lưu trong im lặng với lão đại phía bên kia màn hình nên mạnh dạn “khuyên nhủ”.

Đã ba bốn ngày liên tục Phó Như Hối chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày, nếu không phải anh có vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng, khí chất quá mạnh mẽ thì chắc chắn bây giờ sẽ có dáng vẻ tựa như bị yêu tinh hút cạn dương khí.

Nghe thấy lời quan tâm của Sở Dung, Phó Như Hối hơi quay đầu liếc nhìn Sở Dung, nhưng Sở Dung trông thì như đang nhìn vào camera nhưng ánh mắt lại đánh sang bên ngoài không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trên màn hình, nếu không cô cũng không dám chắc mình có thể che giấu được tội lỗi của mình

“Ừ.” Phó Như Hối hờ hững đáp, lại hỏi: “Niên Niên và Tiểu Ngư ngủ rồi à?”

“Bọn nhỏ đã ngủ rồi.” Sở Dung cẩn thận lựa lời mà nói: “Anh muốn gặp bọn nhỏ không?”

Nhìn thì như Sở Dung đang mời Phó Như Hối, nhưng thực ra là muốn đem vấn đề này ném cho anh, bình thường nếu biết con trai đang ngủ thì người này sẽ không đi làm phiền. Vì vậy cô mới giành nói trước nhằm chặn họng anh ta.

Sở Dung âm thầm tán thưởng ý tưởng cao minh của mình, khoé miệng nhếch lên thành một vòng cung nhỏ.

Phó Như Hối trầm mặc nhìn Sở Dung đang cười ngây ngô. Sao cô ấy lại vui vẻ thế? Phó Như Hối suy nghĩ một chút, chẳng lẽ cô muốn anh nhìn thấy mình đã chăm sóc bọn nhỏ tốt như thế nào sao? Mặc dù sáng nay hai đứa nhỏ mới bị nôn do ăn quá no, nhưng không dễ gì để kiếm được một cô gái chưa đến hai mươi lăm tuổi mà tận tâm chăm cho trẻ con. Vì vậy anh quyết định cho Sở Dung chút thể diện.

Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừ, để anh nhìn bọn nó một chút.”

Nụ cười của Sở Dung cứng lại.

Nụ cười vụt tắt.

“Thật sao?” Anh thật sự muốn đi sao?

Phó Như Hối thấy Sở Dung kích động như vậy thì càng thêm chắc chắn cô muốn thể hiện bản thân, anh gật đầu: “Thật, không phải ảo giác của em.”

Sở Dung không bình tĩnh nổi.

Tôi hy vọng đó chỉ là ảo giác, cảm ơn.

Sở Dung cầm điện thoại đi lên tầng ba, trong khoảng thời gian ở trong thang máy, cô liên tục nghĩ đến phương án có nên rút dây cáp wifi ra không. Nhưng sáng nay cô cũng viện cớ này, hơn nữa mỗi lần đều là lúc Phó Như Hối muốn gặp con. Không được không được, làm vậy quá lộ liễu, Phó Như Hối là con hồ ly gian xảo sẽ đoán được ý đồ của cô dễ như trở bàn tay, anh ta mà sinh ra hoài nghi với cô thì những việc sau này cô làm càng khó khăn hơn nữa.

Cũng may là hai đứa nhỏ đã ngủ, Phó Như Hối không thể nói chuyện với bọn chúng, hơn nữa cả hai đứa bé đang ở trong chăn, anh ta nhìn một cái cũng không thể nhận ra điều khác thường.

Vì không muốn Phó Như Hối nhận ra mình đang đi về phía phòng ngủ, Sở Dung cố tình dí sát mặt vào camera, cả màn hình đều là khuôn mặt cô.

Phó Như Hối đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần phóng đại màn hình, lặng lẽ di chuyển điện thoại ra xa một chút.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn một cái đèn ngủ trên tủ đầu giường, vì Phó Niên và Phó Dư đều sợ tối.

Sở Dung rón rén đi đến bên giường, nhìn thoáng qua tướng ngủ của bọn nhỏ. Rất tốt chỉ thấy mỗi khuôn mặt, chắc chắn Phó Như Hối sẽ không nhìn ra được điều gì. Cô chuyển camera điện thoại, trên màn hình hiện lên hình ảnh hai đứa bé trai đang ngủ ngon lành, sau đó một ngón tay cái từ từ xuất hiện.

Phó Như Hối hơi giật mình khi nhìn thấy ngón tay cái đột ngột xuất hiện trên màn hình, ngay lập tức hiểu ra. Sở Dung đang tranh công với anh sao?

Phó Như Hối chưa bao giờ thấy Sở Dung thú vị như vậy, nhếch miệng gật đầu với cô.

Sở Dung mừng thầm, vậy là qua cửa rời đúng không?

Cô rút ngón tay cái lại, vì hơi kích động nên không cẩn thận sượt qua mặt Phó Niên.

Sở Dung sợ tới mức hai tay như nhũn ra, không dám thả xuống, sợ đánh thức Phó Niên.

Phó Như Hối ở bên kia màn hình nhìn thấy cảnh này suýt bật cười thành tiếng. Cô ấy không cần phải cẩn thận như thế, nuôi con trai không thể bao bọc quá mức được.

Nhưng tay Sở Dung vẫn giữ nguyên như thế không di chuyển, thậm chí còn vươn ra chạm vào mặt Phó Niên.

Phó Như Hối: ?

Sau khi Sở Dung sờ soạng vào mặt và trán Phó Niên mấy lần, cô mới trịnh trọng nói với Phó Như Hối trong điện thoại: “Con trai anh bị sốt rồi.”

Phó Như Hối: “. . .”

“Bây giờ tôi phải đưa thằng bé đến bệnh viện đây.”

“. . .”

“Tôi cúp máy trước.”

“Chờ đã.” Phó Như Hối bất đắc dĩ đỡ trán: “Đi đi, anh cũng thấy lo cho con.” Chỉ trong vòng một ngày, Sở Dung đã khiến anh kinh ngạc hai lần.

“Vậy tôi không tắt máy, tùy anh vậy.” Sở Dung cung kính nói, không đợi Phó Như Hối kịp phản ứng đã tắt micro, đặt điện thoại lên giường rồi ôm lấy Phó Niên cả người nóng bừng.

Phó Dư cảm giác người bên cạnh không còn, nhanh chóng tỉnh giấc, còn chưa mở mắt ra đã mơ màng gọi: “Anh ơi. . .”

“Anh đây.” Phó Niên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng của Phó Dư cũng nhỏ giọng đáp lại em trai.

Phó Dư dụi mắt, khó khăn đứng dậy, thấy Sở Dung đang ôm Phó Niên trong lòng chuẩn bị đi ra ngoài, cậu bé hoảng sợ: “Mẹ, đừng đánh anh hai mà!”

Tuy rằng ban ngày Phó Dư tựa như đã quên đi tổn thương mà Sở Dung tạo ra cho bọn nó, nhưng trong tiềm thức cậu bé vẫn không thực sự tin tưởng cô. Cậu nhào lên ôm eo Sở Dung, khóc to: “Mẹ đừng đánh anh hai, con muốn ở cùng với anh hai!”

Trong lòng Sở Dung đầy chua xót, vội vàng nói' “Tiểu Ngư ngoan nhé, mẹ không đánh anh hai, anh hai phát sốt rồi, mẹ phải đưa anh con đi bệnh viện.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp