Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

Phó Như Hối: “. . .”

Tại sao lần nào gọi cho Sở Dung, cô đều có thể khiến anh mất kiểm soát về biểu cảm thế.

Vương Thuấn Hoa cũng sửng sốt, nhưng ông không còn tay để đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn: “Phu nhân không sao chứ? Cô có đứng lên được không? Để tôi đánh thức cậu chủ dậy trước!”

Sở Dung nằm trên đất khoát tay.

“Sở Dung, em ngã à?” Phó Như Hối không nghe thấy cô trả lời thì nhíu mày, vừa nãy anh nghe thấy tiếng động khá lớn, khó tránh khỏi khả năng cô bị ngã.

“Không sao, tôi có ngã đâu.” Sở Dung khẽ thở dài, “Tôi chỉ cảm thấy được nằm đúng là tốt biết bao.” Sau khi ngồi im một tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ, cô có cảm giác mình sắp hoá đá đến nơi.

Phó Như Hối muốn nói lại thôi: “Em đứng dậy kiểm tra một chút đi.”

“Đúng vậy phu nhân, vừa hay đang ở bệnh viện, cô đi kiểm tra xem ngã có sao không.” Vương Thuấn Hoa sốt ruột nói, ông là người chất phác, nói chuyện cũng thẳng thắn, chỉ là lời này rơi vào tai Phó Như Hối khiến anh nhíu mày.

“Không sao, thân thể tôi rất cường tráng.” Sở Dung từ dưới đất đứng lên, phủi quần áo, “Kim Cang bất hoại.”

Cô nói đùa trấn an.

Vương Thuấn Hoa: “. . .” Phu nhân còn trở nên hài hước nữa.

Phó Như Hối đỡ trán, “Đừng động tay động chân.”

“Phó tổng, bọn tôi vừa đưa Niên Niên đi truyền dịch xong, bây giờ chuẩn bị đi về.” Sở Dung báo cáo tình hình với Phó Như Hối, “Anh đừng lo lắng quá, bác sĩ bảo Niên Niên truyền dịch ba ngày là khỏi.”

“Vừa nãy em ngồi ở đây đợi Niên Niên truyền dịch?” Phó Như Hối chú ý đến không gian bên phía Sở Dung, lập tức hiểu tại sao cô ngã. “Không có phòng bệnh à?”

“Ừ.” Sở Dung chột dạ liếc mắt, không phải cô có ý ngược đãi đứa bé đâu, là điều kiện của bệnh viện này hạn chế, cô cũng chịu thôi.

Lúc phát hiện Phó Niên bị sốt, bên anh là khoảng sáu giờ, bên Sở Dung là mười một giờ. Bây giờ bên anh đã hơn mười giờ, bên chỗ cô hẳn là ba giờ sáng.

Phó Như Hối nghĩ đến cảnh Sở Dung bế con trong ba, bốn giờ liên tục để truyền dịch làm cho cơ thể mệt mỏi ngã xuống, lòng anh lập tức dâng lên một cảm giác khó tả. Anh suy tư một lát rồi nói: “Anh đã cho người mua trang sức thương hiệu L, ngày mai sẽ gửi về cho em, hôm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Sở Dung còn cho rằng Phó Như Hối sẽ nổi giận: “. . . Sao cơ?”

Trang sức?

Phó Như Hối sẽ chủ động mua trang sức cho Sở Dung sao? Hơn nữa sao ban ngày không nói luôn đi lại để đến bây giờ mới nói, là do vừa mới nghĩ đến sao?

Phó Như Hối đang an ủi cô sao?

Sở Dung đột nhiên cảm thấy thoải mái một cách kì lạ. Trang sức thương hiệu L đó nha, cô đã nghe tên nhà này rồi, trong nguyên tác Phó Như Hối đã cầu hôn Hách Hàn Vân bằng một chiếc nhẫn giới hạn của thương hiệu L đó.

Bây giờ cô cũng nhận được đãi ngộ này sao?

Đợi một lúc không thấy Sở Dung trả lời, Phó Như Hối có nguyên tắc không bao giờ éo buộc người khác, hỏi: “Em không thích?”

“Em thích, em thích lắm! Phó tổng thật hào phóng! Sở Dung vội vàng gật đầu, từ nụ cười chuyên nghiệp đã biến thành cười tươi như hoa rồi.

Cứ lấy trước rồi tính, dù sao đây cũng là Phó Như Hối chủ động cho cô, sau này lúc cô rời đi có thể đem bán lấy tiền.

Lúc này Phó Như Hối mới để ý tới xưng hô của Sở Dung với anh đã biến thành 'Phó tổng'. Mặc dù nghe có vẻ dí dỏm nhưng dù sao Sở Dung cũng là vợ anh, cứ gọi như vậy sẽ thành một tầng nghĩa khác. Phó Như Hối định chỉnh sửa lại, nhưng khi thấy dáng vẻ phấn khởi của cô thì cũng đành thôi, thầm mắng mình nghĩ nhiều.

“Bây giờ không còn sớm nữa, em và chú Hoa nhanh về nhà đi. Chú Hoa có ở đấy không?” Bên Phó Như Hối trời đã sáng, đang là giờ làm việc.

Vương Thuấn Hoa nghe thấy ông chủ gọi mình, đứng bên cạnh nói: “Vâng tôi ở đây thưa ông chủ, chúng tôi lập tức về ngay.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.” Phó Như Hối dặn dò, không biết là đang nói với Sở Dung hay Vương Thuấn Hoa.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, một ngày căng thẳng kết thúc, cuối cùng cô cũng có thể về làm một giấc trên chiếc giường lớn rồi.

Đường về rất ít xe cộ, đường thông thoáng hơn so với lúc đi, thậm chí còn về đến nhà sớm hơn mười phút.

Vừa về đến nhà, sắp xếp cho hai đứa nhỏ lên giường, Sở Dung cũng không còn sức xuống lầu đi ngủ, dù sao hai đứa bé đều ngủ say, nên cô cũng bên cạnh cũng không sao, không đánh thức bọn chúng là được. Chỉ cần sáng mai cô dậy sớm lúc hai đứa nhỏ tỉnh ngủ, là không ai có thể biết được.

Sở Dung thầm khen mình có thể nghĩ được kế hoạch tuyệt vời và ngủ thiếp đi trên chiếc giường mềm mại.

Ngủ một giấc đến hừng đông, trước khi ngủ Sở Dung tự đặt cho mình tâm lý “nhất định phải dậy sớm”, bây giờ đang thoải mái vươn vai dụi mắt, mê mang sờ hai cái đầu nhỏ đang ngồi bên cạnh.

“Chào buổi sáng, Tiểu Quai, Tiểu Qua.” Cô trở mình, vùi người vào chăn ngủ tiếp.

“Tiểu Quai là ai?” Giọng nói lạnh lùng đặt câu hỏi.

“Tiểu Quai biết nói chuyện cơ à.” Sở Dung lẩm bẩm, “Giấc mơ này thần kì thế.”

“Mẹ ơi, con là Tiểu Qua sao?” Một giọng nói mềm mại khác sáp lại.

“Sở Dung khẽ nhăn mày, “Tiểu Qua ngốc nghếch mà cũng nói chuyện được à?”

Cô nằn yên trong chăn ba mươi giây, rồi bật mình tỉnh dậy.

Cô xuyên sách rồi, sao có thể nhìn thấy hai bé cún mình nuôi chứ!

Vậy vừa nãy cô xoa đầu ai?

Sở Dung thẳng người như cá chép, nói đúng hơn là cá muối lật người, nhìn hai đứa con nhỏ ngồi hai bên sườn mình.

Phấn điêu ngọc trác, tuy hơi suy dinh dưỡng nhưng mặt mũi vẫn rất đẹp.

Đây không phải là Phó Niên và Phó Dư sao?

Tại sao hai đứa lại ngồi hai bên người cô vậy?

Đầu óc Sở Dung quay cuồng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua.

Cuối cùng, cô kết luận lí do mình thấy Phó Niên và Phó Dư ở đây, là vì trước khi ngủ cô đã hứa phải dậy sớm.

Nhưng cô dậy muộn.

Ba mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, Sở Dung vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra, nhanh miệng hỏi trước: “Các con dậy khi nào? Sao không gọi mẹ dậy cùng.”

Đôi mắt to tròn của Phó Dư trừng lớn: “Nhưng mẹ không có bảo bọn con phải gọi mẹ.”

Dĩ nhiên hai đứa nhóc không có gan đánh thức cô.

Sở Dung xoa xoa tóc: “Mấy giờ rồi?”

Phó Dư vươn tay giúp Sở Dung gỡ sợi tóc rối, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi con không biết xem đồng hồ.”

Sở Dung bật cười, thấy cặp mắt hổ phách của Phó Dư nhìn sang, lương tâm cô trỗi dậy cố gắng nén cười: “Được rồi, vậy thì Tiểu Ngư lấy giúp mẹ cái điện thoại đi.”

“10 giờ rưỡi.” Phó Niên trả lời trước khi Phó Dư đưa điện thoại qua.

Từ khi Sở Dung tỉnh lại, Phó Niên vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi trên giường, không nói một lời.

Sở Dung vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Phó Niên, thấy cậu bất ngờ lên tiếng thì cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi từ lúc tỉnh dậy: “Ồ, Niên Niên giỏi quá, còn biết xem đồng hồ nữa. Con có còn thấy khó chịu ở đâu không? Để mẹ kiểm tra xem nào.”

Cô đặt tay lên trán Phó Niên, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ không ngoan ngoãn cho cô chạm vào người nên đã Sở Dung đã chuẩn bị tinh thần bị cậu né tránh. Nhưng không ngờ Phó Niên lại ngoan ngoãn ngồi đó cúi đầu xuống cho Sở Dung sờ, đôi mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào cô.

“Ừm. . . không còn nóng nữa. Nhưng hôm qua bác sĩ nói chúng ta phải truyền thêm hai ngày nữa, nên lát nữa mẹ đưa Niên Niên đến bệnh viện kiểm tra lại xem có cần truyền dịch tiếp không nhé.” Sở Dung ngáp một cái: “Vừa hay hôm nay là cuối tuần nên không cần đi học.”

“Mẹ ơi điện thoại đây ạ.” Phó niên đã nói thời gian cho Sở Dung nhưng Phó Dư vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại đến cho cô.

Sở Dung khen ngợi: “Tiểu Ngư giỏi quá đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp