Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Đến rồi, lại đến rồi.

Phó Niên rụt bả vai, sự xấu hổ và tự ti khi bị Sở Dung chê bai lại ập đến.

Phó Niên vô thức cắn môi.

Có chuyện gì xảy ra với Sở Dung vậy!

“Tôi sẽ tự tắm!”

Trước cửa phòng tắm, hai người một lớn một nhỏ đang giằng co, đứa nhỏ liều chết nắm chặt quần áo mình, hai tai đỏ bừng né tránh 'móng vuốt' của Sở Dung.

Sở Dung không thích mùi trên người Phó Niên, mà Phó Niên cũng biết cơ thể mình có mùi khó chịu, đã hai ba tuần rồi cậu không tắm, vừa nãy lại còn nôn nữa. Cậu vốn tưởng rằng Sở Dung nhân từ cho mình đi tắm thì cùng lắm cũng chỉ có nước lạnh thôi, không ngờ cô lại muốn giúp cậu tắm!

Phó Niên không thể nào chấp nhận việc này, cậu cũng không dám chấp nhận.

Thế là hai người bắt đầu giằng co ở cửa phòng tắm. Sở Dung thấy Phó Niên không muốn thoả hiệp, lo lắng nhìn cánh tay bắp chân nhỏ gầy của cậu: “Con có thể tự tắm sao?” Nhóc con này có thể với tới bồn tắm hả? Nhỡ may ngã vỡ đầu thì làm sao bây giờ?

Phó Niên thở hắt, bình tĩnh nói: “Tôi có thể.”

Sở Dung không yên tâm nhìn cậu một hồi, đứa nhỏ này đã sáu tuổi rồi, biết xấu hổ cũng là chuyện bình thường, cô không thể ép nó được.

“Vậy được.” Sở Dung đi ra ngoài, lại dặn dò: “Nếu có việc gì thì Niên Niên gọi mẹ nhé.”

Phó Niên không nói gì, chờ Sở Dung đi khuất cậu liền yên lặng đóng cửa phòng tắm lại, còn khoá trái.

Sở Dung lắc đầu, đứa nhỏ này đề phòng cô cứ như thể cô là lưu manh không bằng. Cô đúng là không phải lưu manh, nhưng cô còn đáng sợ hơn lưu manh, cô là ác ma.

Đúng lúc bây giờ cô không cần quanh quẩn trước mặt hai đứa bé, mà còn phải giải quyết tình huống hiện tại của bản thân.

Nguyên chủ làm chuyện quá trắng trợn, hầu hết người hầu trong nhà đều biết hành vi của cô ta, khi nam chính trở về, chỉ cần hỏi bất kỳ ai cũng biết Sở Dung đối xử với Phó Niên và Phó Dư như thế nào. Bây giờ Phó Như Hối còn chưa về, cô phải thu xếp mọi việc ổn thoả, nên trả nợ thì phải trả nợ, nên kiếm tiền thì phải kiếm tiền, và cuối cùng nên chạy trốn thì nhất định phải chạy trốn.

May mắn thay nhà họ Phó không có quá nhiều người giúp việc, một đầu bếp là dì Vân, hai người lái xe theo ca, còn có hai người giúp việc trẻ và quản gia Ngô Xán.

Theo ấn tượng của Sở Dung với nguyên tác, ngoài Ngô Xán ra còn một nữ giúp việc cũng tiếp tay làm bậy với nguyên chủ. Nhưng nguyên tác rất ít miêu tả về nữ giúp việc này, nên cô cũng không biết tên người này là gì, vì vậy rất khó xác định trong hai nữ giúp việc trẻ kia ai mới là đồng loã của Sở Dung.

Sở Dung gọi Ngô Xán tới, anh ta là quản gia nhà họ Phó, còn là tay sai số một của nguyên chủ, nên anh ta chắn chắn biết đồng bọn còn lại là ai.

Ngô Xán nghe thấy Sở Dung gọi mình, lập tức chạy tới: “Bà chủ có chuyện gì sao?”

“Cô ta đâu?” Sở Dung rũ mắt nhìn bộ móng tay sáng bóng của nguyên chủ, lơ đãng hỏi.

Ngô Xán ngơ ngác: “Hả? Bà chủ đang nói đến cô gái nào vậy?”

Sở Dung nghĩ thầm, làm sao tôi biết được cô ta là người nào? Cô tỏ ra không kiên nhẫn: “Anh nghĩ sao, trong biệt thự này tôi còn có thể gọi ai khác ngoài cô ta sao?”

Ngô Xán nghĩ một lúc: “Bà chủ đang nói đến Tằng Thiến? Không phải cô bảo cô ta đi xin nghỉ phép cho Phó Niên và Phó Dư sao? Đoán chừng cô ta đang dạo chơi bên ngoài.”

Trong nguyên tác đề cập đến, người giúp việc đi xin nghỉ phép cho Phó Niên và Phó Dư, đúng là một trong những đồng loã của Sở Dung. Sở Dung rất hài lòng, nhưng ngoài mặt chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng: “Dạo chơi bên ngoài?” Từ lời nói của Ngô Xán, Sở Dung nhận ra anh ta bất mãn với Tắng Thiến. Tại sao vậy? Hai người này có khúc mắc gì sao?

“Có ngày nào cô ta không ra ngoài chơi?” Ngô Xán tức giận: “Ngoài việc biết nói mấy lời dễ nghe ra, cô ta vốn không thật lòng đối đãi với bà chủ. Bà chủ phải cảnh giác với cô ta, chỉ có tôi mới thật lòng trung thành với cô. Bà chủ mau đổi cô ta đi đi, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm hỏng việc của cô.

Từ giọng điệu và biểu cảm của Ngô Xán, Sở Dung đoán rằng anh ta thực sự không thích Tằng Thiến, và chắc chắn đã nói những lời như vậy trước mặt nguyên chủ rất nhiều lần. Căn cứ vào biểu hiện của hắn, e rằng chỉ cần Ngô Xán nhắc tới tên Tằng Thiến trước mặt nguyên chủ là sẽ nói đến một loạt chuyện xấu của cô ta.

Sở Dung không nén nổi tò mò, tại sao Ngô Xán lại có thái độ thù địch lớn với Tằng Thiến như thế?

“Có vẻ cậu không thích cô ấy lắm nhỉ?” Sở Dung mặt không đổi sắc tiếp tục nói lời khách sáo.

Ngô Xán nói lời trái lương tâm: “Không phải tôi không thích cô ta, mà là tôi đang suy nghĩ cho bà chủ.”

Sở Dung ồ lên một tiếng thật dài, cái nhìn của Ngô Xán không khách quan, chờ khi nào Tằng Thiến về cô sẽ thăm dò lại lần nữa. Bây giờ cũng không thể đột ngột đuổi việc mấy người này, Ngô Xán và Tằng Thiến có thể làm ra những hành vi ngược đãi trẻ em đều là kẻ ác. Cô và bọn họ hiện đang ở trong một tình thế khó xử, khó có thể đảm bảo họ sẽ không cắn ngược lại mình.

Mặc dù nguyên chủ không tự mình làm hại Phó Niên Phó Dư, nhưng chính vì sự dung túng cho người làm của cô ta, hai đứa bé mới rơi vào cảnh bất hạnh này.

“Tôi biết rồi. Cậu về phòng đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Sở Dung bảo Ngô Xán về phòng hạn chế hắn như thường lệ, ngoại trừ việc bù đắp cho hai đứa bé, tạm thời cô không nghĩ ra biện pháp giải quyết gì tốt, chỉ có thể chờ đợi. Nghĩ đến con đường dài phía trước, Sở Dung cảm thấy cái mạng nhỏ của mình tràn ngập nguy hiểm, mìn mà nguyên chủ chôn thật sự quá nhiều, cô muốn loại bỏ từng cái một sẽ tốn rất nhiều công sức.

Từ giờ đến khi Phó Như Hối trở về còn bảy tháng nữa, và bảy tháng này chính là thời hạn cuối cùng để cô lật ngược tình thế.

Ngô Xán không biết tại sao mình bị cấm túc trong phòng, mở miệng muốn giải thích cho bản thân, nhưng Sở Dung không muốn nghe, cô nhắm mắt, mệt mỏi xua tay: “Khi nào cậu thay đổi thái độ với Phó Niên và Phó Dư thì hãy xuất hiện trước mặt bọn chúng.”

“Bà chủ muốn tôi thay đổi thế nào?” Ngô Xán vội vàng hỏi.

Anh ta là một thanh niên cao lớn khoẻ mạnh, sự khẩn đầu trên vẻ mặt khiến anh ta nhìn như một tên ngốc.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Sở Dung lạnh lùng hỏi: “Cậu là quản gia, bọn chúng là cậu chủ, quản gia nên có thái độ như thế nào với cậu chủ?”

Ngô Xán thành thật nói: “Tôi không biết, tôi là do bà chủ dẫn đến nhà họ Phó, những việc tôi làm đều do bà chủ dạy cho. Về việc nên đối xử với hai đứa bé kia thế nào? Tôi thực sự không biết.”

Sở Dung nghe vậy há hốc mồm, tên ngu ngốc này đang uy hiếp cô đó hả?

“Bà chủ muốn tôi làm gì, tôi đều làm hết.” Ngô Xán kiên định: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghe theo lời cô nói.”

Sở Dung không biết anh ta ngu thật hay đang giả ngu, cô tùy tiện tìm một cuốn tiểu thuyết về tổng tài bá đạo đưa cho Ngô Xán: “Cậu tự xem đi, xem xem quản gia nhà người ta đối xử với cậu chủ thế nào mà học hỏi. . .”

Ngô Xán cầm điện thoại nhìn cuốn tiểu thuyết dài hơn hai nghìn chương, mày cũng không nhăn một cái: “Vâng, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Nhưng bà chủ có thể đừng bắt toii ngây ngốc trong phòng không? Tôi muốn ở bên cạnh bà chủ mọi lúc mọi nơi.”

Anh ta lại đổi sang giọng điệu kệch cỡm kia, Sở Dung vội vàng làm động tác tạm dừng: “Được, được chứ. Sau khi cậu học xong, không cần từng giây từng phút ở bên cạnh tôi, chỉ cần làm tốt bổn phận của cậu là được.”

Sắc mặt Ngô Xán lập tức trầm xuống, mặc dù không biết tại sao bà chủ lại đột ngột thay đổi tính nết, nhưng cô có thể cho anh ta một cơ hội là tốt rồi, chỉ cần cô vẫn là bà chủ thì anh ta vẫn pà người của cô: “Vâng thưa bà chủ, tôi trở về phòng ngay.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp