Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Chờ Ngô Xán đi khỏi, Sở Dung mới chậm rãi lên tiếng: “Ra ngoài đi, mẹ biết con đang ở đấy.”

Cô không quay đầu lại, rất có khí phách của cao thủ võ lâm. Vài giây sau, sau lưng cô xuất hiện một bóng người nho nhỏ chậm rãi bước ra từ sau bức tường. Chính là Phó Niên mới tắm xong.

Phó Niên nhìn bóng lưng Sở Dung: “Sao cô biết tôi ở chỗ đấy?”

“Mẹ không biết nha.” Sở Dung cười híp mắt xoay người: “Nhưng không phải con đã đi ra sao?”

Phó Niệm hơi sững sờ, sau đó tức giận: “Cô cố ý!”

Sở Dung nhún vai: “Tự con mắc lừa, sao lại trách mẹ chứ?”

Quả nhiên, Sở Dung vầ là Sở Dung như cũ, tiểu nhân giảo hoạt chuyên đi lừa gạt người khác! Phó Niên mím môi, không muốn nói chuyện với Sở Dung nữa.

“Tắm xong rồi thì lên lầu ngủ đi.” Bây giờ Sở Dung không có ý định nói chuyện phiếm hân nóng tình cảm với Phó Niên để xua tan hiềm khích lúc trước, cô thu lại nụ cười trên mặt: “Con biết phòng mẹ là phòng nào rồi chứ? Đi đi, ngủ một lát tỉnh dậy là có thể ăn cơm trưa.”

“Cô bảo tôi ngủ trong phòng cô?” Phó Niên do dự.

“Tiểu Ngư đang ngủ trong phòng mẹ.” Sở Dung đương nhiên hỏi ngược lại: “Con không muốn ngủ cùng em hả?”

Phó Niên hơi do dự, cậu nhất định phải ngủ cùng Phó Dư, nếu không lúc nó tỉnh dậy mà không thấy cậu sẽ hoảng sợ.

Nhưng ngủ ở phòng của Sở Dung. . .

Thấy đứa nhỏ Phó Niên này lại suy nghĩ lung tung, Sở Dung trực tiếp quyết định giúp nó. Cô khom người bế Phó Niên đi lên lầu, dù sao cũng chỉ cách một tầng, không cần phải đi thang máy.

Sở Dung bế Phó Niên bước từng bước vững vàng lên cầu thang, mặt đá bóng loáng phản chiếu hình bóng của hai người.

Sau một hồi kinh ngạc, Phó Niên lấy lại bình tĩnh, cậu cúi đầu theo thói quen, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình và Sở Dung trên mặt đá. Bình thường ngay cả cái bình hoa Sở Dung còn không nhấc nổi, nay lại bế cậu leo một tầng cầu thang. Cậu bé vô thức ôm lấy cổ Sở Dung, rúc vào lòng cô, hai người trông giống như một đôi mẹ con tình cảm.

Phó Niên bị những suy nghĩ trong đầu làm cho giật mình, vội vàng buông cổ Sở Dung ra.

Đúng lúc Sở Dung cũng đi đến cửa phòng, cô đặt Phó Niên xuống và chỉ vào chiếc giường lớn trong phòng, ra hiệu cậu tự đi vào. Vì sợ đánh thức Phó Dư đang ngủ say, động tác mở cửa của Sở Dung cẩn thận từng li từng tí.

Phó Niên im lặng mấp máy môi nhìn Sở Dung, cô cho rằng cậu không hiểu ý mình nên mở khẩu hình: “Vào đi.” Phó Niên vẫn không phản ứng như thể không hiểu.

Cuối cùng, trước khi Sở Dung cất giọng tức giận, Phó Niên mới chậm chạp bước vào phòng.

Sở Dung nhìn cậu bé ngồi xổm cởi giày, sau đó nhẹ nhàng leo lên giường lớn mềm mại, nằm xuống chỗ cách Phó Dư ba gang tay. Hai bánh bao nhỏ ngủ trên chiếc giường lớn, bây giờ đã gần trưa, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào dát lên chiếc chăn bông màu hồng một lớp vàng nhạt.

Phó Niên vốn tưởng rằng nửa ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu sẽ không ngủ được, nhưng vừa nằm xuống chưa đầy hai phút, cậu bé đã chìm vào giấc ngủ say.

Hai đứa bé ngủ say trong ánh nắng ấm áp, và có một giấc mơ tươi sáng sau một thời gian dài.

Sở Dung đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa đi xuống lầu.

Khi tỉnh dậy, Phó Niên cảm thấy lưu luyến chiếc giường của Sở Dung, cậu quên mất đã bao lâu mình không có một giấc ngủ ngon như vậy. Nếu sau khi tỉnh dậy lại phải đối mặt với vô số tra tấn và chèn ép, Phó Niên tình nguyện ngủ mãi mãi dưới ánh mặt trời.

Phó Dư tỉnh dậy trước Phó Niên, thấy anh trai còn đang ngủ nên cậu không lên tiếng, im lặng nằm bên cạnh quan sát căn phòng. Đây là phòng của mẹ, trước đây mẹ không cho anh em cậu bước vào đây chứ đừng nói đến việc ngủ trên giường của mẹ. Cảm giác nằm trong chiếc chăn bông mềm mại thật là thoải mái, giống như đang ngủ trên mây vậy.

Thấy Phó Niên mở mắt ra, Phó Dư nghiêng người nói nhỏ: “Anh ơi anh tỉnh rồi.”

Phó Niên dụi dụi mắt: “Ừ.”

Phó Dư nhào vào người anh trai cọ cọ: “Người anh thơm quá đi.”

Đúng là trên người Phó Niên có mùi hương rất thơm, nhưng Phó Dư thì không được như vậy. Phó Niên khẽ cau mày, không biết Sở Dung có cho phép em trai tắm rửa không?

“Các con dậy rồi à? Thật là đúng lúc, mẹ đang định đánh thức hai đứa dậy ăn cơm đây.” Cửa phòng ngủ mở ra, Sở Dung đứng dựa vào cạnh cửa nhẹ nhàng lên tiếng, làm cho hai anh em sững người, đồng loạt nhìn về phía cô.

Trên tay Sở Dung cầm hai bộ quần áo: “Đi thay quần áo rồi xuống lầu.”

Cô đi vào phòng đặt quần áo ở cuối giường: “Các con có biết thay quần áo không?”

“Không biết. . .” Phó Niên không nói gì, Phó Dư thành thật lắc đầu, đôi mắt đen như quả nho ngấn nước, khiến trái tim Sở Dung mềm thành vũng nước.

“Vậy để mẹ giúp Tiểu Ngư thay quần áo nhé?” Sở Dung không nhịn được đưa tay gãi gãi cằm Phó Dư, ừm, quá gầy, nhưng cũng rất mềm.

“Để tôi giúp nó.” Phó Niên che miệng Phó Dư, cúi đầu không nhìn sắc mặt Sở Dung: “Khi nào xong chúng tôi sẽ xuống liền.”

Cậu nhóc này vẫn đề phòng cô như vậy. Sở Dung hơi thất vọng thu tay lại: “Vậy con giúp em nhé, mẹ ở ngoài cửa chờ hai đứa.”

Sau khi Sở Dung đi ra ngoài, Phó Niên buông tay đang che miệng em trai ra, Phó Dư giành được quyền tự do ngôn luận lập tức hỏi: “Anh hai, tại sao anh không cho em nói?”

Phó Niên giúp Phó Dư cởi quần áo cũ trên người, nhưng không trả lời câu hỏi của bé: “Tự mặc quần vào đi.”

“Dạ.” Phó Dư lập tức quên mất vấn đề muốn hỏi, chuyên tâm vật lộn với cái quần.

Phó Niên thay quần áo xong, Phó Dư cũng mặc xong cái quần. Hai đứa bé trượt xuống giường, Sở Dung vẫn ở ngoài cửa chờ bọn họ.

“Mẹ ơi.” Phó Dư gọi nhỏ: “Con và anh đã thay đồ xong rồi.”

Sở Dung gật đầu hài lòng, khích lệ: “Niên Niên và Tiểu Ngư giỏi quá.”

Phó Dư nghe thấy lời khích lệ thì rất vui muốn bay lên, cậu bé là một ví dụ điển hình cho việc nhớ ăn không nhớ đánh. Nếu Sở Dung đối xử với bé tốt hơn một chút, cậu lập tức quên hết sạch mọi chuyện Sở Dung đã làm với cậu trước đây. Hôm nay Sở Dung cho bé ăn cơm thay quần áo, lại còn nói lời khích lệ, Phó Dư vui đến nỗi cười không ngừng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cằm nhỏ hất lên một cách ngượng ngùng và kiêu hãnh.

Phó Niên nhìn dáng vẻ muốn mọc cánh bay lên của Phó Dư càng âm thầm đề cao cảnh giác.

“Mẹ dẫn Tiểu Ngư xuống lầu ăn cơm nhé?” Phó Niên là đứa bé có suy nghĩ trưởng thành sớm, bảo cậu làm nũng với cô là điều không thể. Nhưng Phó Dư thì khác, bé con này không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mà giọng nói cũng nãi thanh nãi khí, làm cho Sở Dung không yêu không được.

“Đi thang máy.” Phó Niên nắm chặt tay Phó Dư: “Được không?” Phút cuối cùng, cậu vẫn biết ngẩng đầu hỏi ý kiến Sở Dung.

“Niên Niên.” Sở Dung ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Phó Niên: “Trong nhà này con và Tiểu Ngư có thể quyết định bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc đi tháng máy, và không chỉ giới hạn ở việc sử dụng tháng máy.”

Phó Niên phải thừa nhận rằng vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu kiên định của Sở Dung thực sự rất mê hoặc. Nhưng cậu không giống Phó Dư dễ bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Cậu nghiêng đầu không nói gì, trực tiếp kéo tay Phó Dư đi về phía thang máy.

Sở Dung đứng dậy đi theo sau bọn họ, bật cười lắc đầu, bỏ đi, lòng phòng bị của đứa bé này rất sâu, nhưng không phải là kín đến mức không có kẽ hở, cứ từ từ từng bước chuyện gì nên đến sẽ đến.

Trong phòng ăn ở lầu một, thím Vân đã dọn sẵn bữa trưa.

Bốn món mặn hai món canh, măng tươi thập cẩm, thịt heo chua ngọt xào hoa quả, gà bạch quả, mướp đắng xào trứng, canh bí đỏ, và canh mướp hạt dẻ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp