Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Sở Dung nhận điện thoại. Ông chủ? Nam chính Phó Như Hối gọi điện về?

Cô áp điện thoại vào tai và chào một tiếng.

“Sao không nghe điện thoại?” Một giọng nam trầm ấm từ tính từ trong điện thoại phát ra, giòn giã khiến Chu Dung run sợ, đây là giọng nói gợi cảm của tổng tài bá đạo sao? Mới nghe thôi tai cô đã tê rần rồi đây.

Theo như trong sách, đây là người đàn ông sẽ giết cô nên Sở Dung không dám lơ là: “Tôi đang ăn sáng, điện thoại để trên phòng.”

“Ăn sáng giờ này sao?” Phó Như Hối nhàn nhạt hỏi một câu làm tim Sở Dung như ngừng đập. Sở dĩ ăn sáng muộn như vậy là vì hai đứa trẻ bị nhốt trên gác mái vừa mới được thả ra. Nhưng đây là chuyện có thể nói với Phó Như Hối sao? Nói ra sẽ chẳng có gì tốt đẹp với cô hết.

Cũng may Phó Như Hối không quan tâm Sở Dung ăn sáng lúc mấy giờ, anh gọi điện về để hỏi thăm tình hình của bọn trẻ: “Niên Niên và Tiểu Ngư có khỏe không?”

Sở Dung không có lá gan trả lời vấn đề này.

“Ừm. . .” Sở Dung nhìn chiếc cằm nhọn hoắt của hai đứa nhóc, không dám nói lời trái lương tâm, đành phải nói: “Không thì anh tự mình nhìn xem?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng Sở Dung đã hối hận, để Phó Như Hối tự mình nhìn thì không phải cô càng nhanh chết sao?

Trong nguyên tác, Phó Như Hối vẫn luôn ở nước ngoài rất ít khi về nhà, cộng thêm công việc bận rộn nên thỉnh thoảng mới gọi một hai cuộc điện thoại về nhà. Mỗi lần Phó Như Hối gọi điện về nguyên chủ đều sẽ tận lực ngăn cản anh gặp hai đứa trẻ, Phó Như Hối đúng là một nhân vật dễ lừa, cũng có thể là anh tin tưởng nguyên chủ, hơn nữa công việc bận rộn nên anh đã không biết được tình huống thực sự của Phó Niên và Phó Dư trong suốt một năm trời. Đây cũng chính là lí do vì sao hành vi ngược đãi trẻ em của nguyên chủ không bị phát hiện, mãi đến khi nữ chính Hách Hàn Vân xuất hiện cô ta mới bị vạch trần bộ mặt thật.

Đây là năm thứ hai Sở Dung làm mẹ kế, và là tháng thứ ba cô ta tra tấn hai đứa con riêng. Trong suốt một năm đầu tiên cô ta giả vờ dịu dàng trước mặt Phó Như Hối, khiến cho anh vô cùng tin tưởng cô ta, mà bây giờ mặt nạ dịu dàng lại sắp nỡ tan ngay trước mắt anh, cái mạng nhỏ của cô cũng tràn ngập nguy hiểm.

Sở Dung bắt đầu nghĩ cách chạy trốn trong đầu.

“Hả?” Phó Như Hối không ngờ Sở Dung sẽ đề nghị như vậy, anh suy nghĩ một chút: “Vậy gặp một chút đi, ba phút nữa tôi còn có cuộc họp.”

“. . . Chuyện này.” Sở Dung run rẩy nói: “Em cảm thấy mạng wifi nhà mình hơi yếu, chắc là sắp đến hạn đóng tiền rồi. Không thì anh cứ bận việc trước đi lần sau gặp nhé?”

Phó Như Hối trầm mặc hai giây: “Sở Dung, em không đùa chứ?”

Chắc chắn cái lí do thiểu năng trí tuệ này sẽ bị nghi ngờ, Sở Dung vuốt trán, thôi kệ, cứ mở video cho Phó Như Hối cái đã, rồi ngắt wifi sau!

Sở Dung vừa định mở video thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nấc lớn, sau đó là một tiếng “Ọe” lớn hơn.

Phó Như Hối hói: “Tiếng gì vậy?”

Sở Dung quay đầu lại nhìn, đồng tử run lên: “Con trai anh ăn no quá nôn ra rồi!”

Phó Như Hối: “. . .” Anh nghi ngờ mình nghe nhầm.

Không chỉ Phó Dư, ngay cả Phó Niên cũng nôn.

Hai đứa nhỏ đều nôn mửa, Sở Dung lập tức ném điện thoại sang một bên, đi tới giúp bọn chúng xoa bụng, vừa nói với dì Vân: “Chị Vân, chị mau đi lấy ít men tiêu hóa đến đây, rót thêm hai ly nước luôn.”

Dì Vân cũng hoảng sợ vội vàng làm theo lời Sở Dung nói, đến hòm thuốc lấy thuốc và rót hai cốc nước ấm.

Sở Dung nửa quỳ trên mặt đất, chỉ cho dì Vân cách xoa bụng: “Chị Vân giúp tôi xoa bụng cho Tiểu Ngư, xoa theo chiều kim đồng hồ, đừng mạnh quá cũng không nên nhẹ quá.”

“Được, được.” Dì Vân bắt chước động tác của Sở Dung xoa bụng cho Phó Dư.

Sau khi Phó Niên nôn xong, cậu mệt mỏi ngồi trong lòng Sở Dung đầu dựa vào vai cô, sững sờ nhìn góc mặt nghiêm túc của Sở Dung. Dưới động tác xoa bóp vừa phải của cô, cái bụng căng phồng của cậu có vẻ đã tốt hơn. Mà Sở Dung vì xoa bụng cho cậu lại cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất.

Trước mặt chính là bãi nôn của cậu, nếu là Sở Dung ngày trước, đừng nói quỳ ở đây, dù đứng từ xa nhìn cô cũng sẽ cau mày khó chịu. Nhưng hôm nay Phó Niên không nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt cô, cũng không thấy hành động thể hiện sự ghét bỏ của cô.

“Có thấy đỡ hơn không? Còn buồn nôn nữa không?” Thấy Phó Niên không tiếp tục nôn nữa, Sở Dung đặt cậu xuống: “Con có đứng được không?”

Thật ra cậu có thể tự đứng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp ngọt ngào này, nhắm mắt nói: “Không được.”

Nói xong Phó Niên bực bội cắn môi, cậu đang nói gì thế này? Cầu xin Sở Dung ôm mình?

Cậu vừa định trượt xuống khỏi lòng Sở Dung, cô đã xốc hai bên sườn ôm cậu đứng dậy. Phó Niên bất ngờ bị nhấc lên cao, vô thức ôm lấy cổ Sở Dung.

Sở Dung bưng cốc nước ấm trên bàn đút đến bên miệng Phó Niên: “Súc miệng đi.”

Phó Niên buông cổ Sở Dung ra, uống hai ngụm nước trong cốc, súc miệng rồi nhổ vào cái bát trên bàn.

Sở Dung lấy ra hai viên men tiêu hóa: “Ăn đi, ngọt.”

Phó Niên nghĩ thầm, cậu cũng không phải con nít, đương nhiên biết cái này có vị ngọt, cho dù nó có đắng cậu cũng không sợ.

“Chị Vân, lúc Tiểu Ngư nôn xong chị cho nó súc miệng rồi ăn hai viên men tiêu hóa.” sở Dung nói với dì Vân.

Dì Vân đút thuốc cho Phó Dư giống như Sở Dung vừa làm, Phó Dư nôn xong thì nước mắt lưng tròng, mệt mỏi nằm trong vòng tay dì Vân.

“Niên Niên có buồn ngủ không?”

Sở Dung thấy thế thì cúi đầu hỏi người bạn nhỏ trong lòng.”

Phó Niên cũng cúi đầu nhìn ngón tay của mình: “Không buồn ngủ.”

“Vậy phiền chị Vân đưa Tiểu Ngư lên lầu ngủ một lát, Niên Niên không buồn ngủ nên tôi ngồi đây với nó một lúc.”

Dì Vân dừng lại một chút, cẩn thận hỏi: “Vẫn đưa cậu hai lên căn phòng trước kia sao bà chủ?”

“Phòng trước kia?” Sở Dung cụp mắt, suy nghĩ xem những lời này của dì Vân có ý gì. Chẳng lẽ căn phòng của hai đứa nhỏ cũng có ẩn tình gì? Trong nguyên tác không nhắc đến chi tiết này nên Sở Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định là không phải chuyện gì tốt, cô đành phải nói: “Đưa đến phòng tôi ngủ đi.”

Dì vân hoảng sợ không kiểm soát được mà trợn tròn mắt.

Phó Niên phút chốc ngẩng đầu, chăm chú nhìn một bên mặt của Sở Dung.

Ngô Xán lại càng thêm bất mãn: “Sao bà chủ lại để nó ngủ trong phòng của cô chứ?”

Cả hai người vừa kích động vừa ngạc nhiên nhìn mình, sở Dung còn tưởng trong phòng mình nuôi cổ trùng cơ.

“Phòng tôi có gì mà không thể ở?” Sở Dung buồn bực: “Biểu hiện này của mấy người là sao vậy?”

“Không, không phải. . .” Dì Vân lắp bắp phủ nhận: “Ý của bà chủ là để cậu hai ngủ ỏe trên giường của cô ạ?”

Sở Dung cũng hiểu sơ sơ mấy chuyện rồi, cô quyết định phải đến phòng Phó Niên và Phó Dư nhìn xem rốt cuộc nguyên chủ sắp xếp cho bọn họ hoàn cảnh sống thế nào. Chẳng lẽ đến một cái giường cũng không mua cho hai đứa bé?

“Đương nhiên là đặt trên giường.” Sở Dung kiên nhẫn nói: “Nhớ lấy khăn ấm lau tay chân cho nó, như vậy sẽ ngủ ngon hơn.”

Dì Vân quá bất ngờ, vội vàng vâng dạ theo thói quen rồi ôm Phó Dư đang ngủ say lên lầu, đặt cậu bé lên giường, cởi giày, lau tay chân, đắp chăn. Sau khi làm xong một loạt hành động, dì Vân đột nhiên véo vào người mình một cái.

“Hít.”

Đau quá, đây không phải mơ.

“Con chưa buồn ngủ thì đi tắm nước nóng đi, người bẩn quá.” Sở Dung ngửi Phó Niên đang ngồi trong lòng mình, sau đó nhăn mũi, cả người đứa bé đều có mùi chua rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp