Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 16


1 tháng

trướctiếp

Ai mà chẳng thích ăn lẩu chứ.

Sở Dung đặt một phòng riêng, gọi rất nhiều loại thịt, thêm một ít rau củ. Sau đó cô đưa điện thoại cho Phó Niên, bảo cậu và Phó Dư muốn ăn gì thì tự chọn.

Phó Niên lắc đầu không cầm điện thoại.

“Ăn gì cũng được.”

“Vậy mẹ gọi cho con thêm mấy phần tôm. Đúng rồi Niên Niên, con đã từng ăn tôm viên chưa?”

Phó Niên lắc đầu.

“Lát nữa ăn thử xem, nhất định con sẽ thích.” Sở Dung cười tủm tỉm gọi thêm một đĩa tôm viên, nếu Phó Niên không thích thì cô sẽ ăn hai phần, hehe.

“Lẩu là gì vậy mẹ?” Đây là lần đầu tiên Phó Dư tới quán lẩu, cậu nhóc đáng thương trước kia chỉ có thể ở nhà ăn đồ ăn dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, chưa từng nếm qua món ăn ngon ở chốn phồn hoa bên ngoài.

Cả hai đứa bé đều không biết gọi món nên Sở Dung đành phải thu lại điện thoại. Cô nghĩ nếu lát nữa thiếu thì gọi thêm sau, vì nghĩ cho dạ dày của đám nhóc nên cô đành gọi một nồi lẩu uyên ương cay nhẹ.

Nồi lẩu được bưng lên, nhân viên phục vụ giúp bọn họ bật lửa đun nóng. Hương thơm nồng nàn của nồi lẩu đỏ rực hấp dẫn Phó Dư, bé quay lưng hắt xì hai cái: “Mẹ ơi đây là cái gì vậy?”

Sở Dung lấy khăn giấy lau mũi cho bé: “Đây là lẩu uyên ương, một nửa cay và một nửa không cay. Niên Niên và Tiểu Ngư vẫn còn nhỏ nên không thể ăn quá nhiều đồ cay.”

Phó Dư nhìn chằm chằm nồi lẩu cay đỏ, hỏi: “Khi nào bọn con mới được ăn?”

“Chờ người ta mang đồ ăn lên, chúng ta nấu chín là có thể ăn.”

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhiều tầng vào, tất cả đồ ăn Sở Dung gọi đều ở đây.

“Nước trái cây của quý khách.” Người phục vụ đặt một chai nước xoài lớn ở trên bàn: “Mời quý khách dùng bữa.”

Sở Dung đổ hết thịt bò và thịt ba chỉ vào nồi, còn có cả sách bò, lòng vịt, cuối cùng là nấm hương và rau: “Cho những thứ này vào trước, đợi lát nữa là ăn được.”

Phó Dư nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi ùng ục, cũng may là Sở Dung còn gọi thêm một số món ăn nhẹ như thịt heo chiên giòn và sườn để giảm cơn đói trong lúc chờ đợi.

“Ôi quên lấy nước chấm rồi, mẹ ra ngoài một lát, các con ở đây chờ mẹ nhé.” Quán này cái gì cũng tốt, mỗi tội là nước chấm để ở khu vực chung nên phải tự mình ra lấy.

Phó Dư ngoan ngoãn gật đầu, nhìn nồi lẩu không chớp mắt.

Phó Niên nhìn cô rồi lại nhìn Phó Dư, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Sở Dung bước ra khỏi phòng riêng, bên ngoài có rất nhiều người đang ăn lẩu, bàn ở khu vực chung hầu như đã kín người.

Cô tìm được quầy để nước chấm, lấy một cái khay và đặt ba chiếc đĩa nhỏ cho Phó Niên, Phó Dư và cô, trên mỗi đĩa đều có gia vị. Sở Dung còn múc thêm ba thìa ớt vào đĩa của mình.

Cô bưng ba cái đĩa nước chấm chuẩn bị quay lại phòng riêng thì chợt thấy trong nhà hàng có quầy kem miễn phí, không khỏi hưng phấn lấy thêm một cái bát đi lấy kem.

Có rất nhiều người cũng đang lấy kem, Sở Dung bưng khay quay người lại thì bị người ta đụng phải, mấy đĩa nước chấm trên khay đều đổ hết vào quần áo cô, hành tỏi ớt dầu mè lẫn lộn, màu sắc rất bắt mắt.

“Ối!”

Cô gái va vào cô hét lên: “Xin lỗi, cô không sao chứ?”

Sở Dung cười khổ: “Không sao.”

Nước chấm bị đổ đã đành, đến quần áo cũng bẩn luôn.

“Thật xin lỗi. Tôi bồi thường tiền quần áo cho cô nhé? Cô gửi giá quần áo cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cô.” Cô gái cũng nhìn thấy bộ quần áo dính đầy gia vị của Sở Dung, xấu hổ chắp hai tay trước ngực chân thành nói.

Sở Dung xua tay: “Bỏ đi, cô cũng không cố ý.”

“Tra Hỉ, cậu không sao chứ?” Có vẻ như bạn bè của cô gái này chờ lâu nên đến xem cô ấy đang làm gì: “Lấy kem thôi mà lâu thế?”

Tra Hỉ, là cô gái vừa vô tình đụng phải Sở Dung, đang khóc không ra nước mắt: “Tiểu Vân, tớ vô tình va phải chị gái này.”

Không phải chuyện gì to tát nên Sở Dung không muốn cô gái này phải đền bù gì cho mình, giờ bạn của cô ấy cũng đến, Sở Dung chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

“Tôi thật sự không sao, con trai tôi vẫn còn đang chờ nên tôi phải nhanh chóng về với bọn chúng.”

Hai mắt Tra Hỉ mở to: “Hả? Chị còn trẻ vậy mà đã có con rồi sao?”

Sở Dung cười gượng: “Ừ.”

“Vậy chúng tôi không dám chậm trễ thời gian của cô nữa. Thế này đi, cô cho chúng tôi thông tin liên lạc, chúng tôi sẽ chuyển tiền quần áo cho cô.” Người bạn của Tra Hỉ nói. Giọng của cô gái này rất êm tai, giống như giọng của người dẫn chương trình trên tivi, vừa dịu dàng ngọt ngào vừa rõ ràng câu chữ.

Sở Dung nhìn cô gái này, dáng người cao gầy, mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, nhìn còn trẻ mà khí chất lại vô cùng hiền từ thân thiết.

“Được.” Sở Dung muốn đi nên đáp ứng, bằng không cô gái tên Tra Hỉ này sẽ nói xin lỗi cô đến đêm mất.

Cô mở WeChat và kết bạn với hai người họ: “Tôi họ Sở.”

“Sở tiểu thư. Cô lưu tên tôi là Hách Hàn Vân là được. Hách trong tai đỏ, Hàn Vân trong 'Mây lạnh sao sáng khóa trời xanh'.” Hách Hàn Vân mỉm cười, chậm rãi giới thiệu tên mình.

Khi Sở Dung quay trở lại phòng riêng, sắc mặt của cô không tốt lắm. Phó Niên vốn định hỏi cô đã làm gì mà đi lâu thế nhưng nhìn thấy vết bẩn trên người Sở Dung, cậu nuốt những lời muốn nói xuống và hỏi: “Dì làm sao vậy?”

Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư không biết gì mà thở dài: “Không sao, chắc là chín rồi đấy, ăn thôi.”

Cô bước tới vớt những miếng thịt đang sôi trong nồi, lần lượt chia vào bát Phó Niên và Phó Dư, sau đó ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút.

Phó Dư vừa ăn vừa hà hơi vì nóng, nhưng thực sự rất ngon!

Phó Niên không vội, đợi tôm viên nguội rồi mới cho vào miệng, dù không ngon bằng tôm tươi nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Cậu quan sát Sở Dung xuyên qua màn hơi nước mù mịt, vừa rồi cô còn vui vẻ vì được ăn đồ ăn yêu thích mà từ khi ra ngoài về tâm tình đã sa sút rất nhiều, thậm chí còn chả ăn miếng nào.

Phó Niên do dự một lát rồi nói: “Dì không đói à?”

Sở Dung đang ngây ngốc buột miệng nói: “Con trai à, người mẹ định mệnh của con đến rồi kìa.”

Phó Niên: “. . .”

Sở Dung đang nói gì vậy?

Tự khen ngợi bản thân sao?

Sở Dung lấy lại tinh thần, nhìn Phó Niên với vẻ mặt một lời khó nói hết và thở dài: “Mẹ biết ngày ngày kiểu gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.”

Phó Niên nhìn Sở Dung một lúc lâu mới rời ánh mắt, gắp một viên tôm nữa đưa vào miệng, quên đi, cậu không hiểu nổi thế giới của người lớn.

Sở Dung than ngắn hở dài một hồi và đưa ra kết luận: nữ chính sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, cô có lo lắng cũng vô dụng, rồi ưu sầu gắp mấy miếng thịt lớn bỏ vào miệng. Đến khi ăn no, cô mới đặt đũa xuống và nói với hai đứa nhỏ cũng đang no căng bụng: “Về nhà thôi.”

Không may, đúng lúc này Phó Như Hối gọi điện thoại đến.

Vẫn là cuộc gọi video, hôm nay Phó Như Hối chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút trên cùng không cài để lộ xương quai xanh và một mảng da màu đồng trước ngực.

“Chào buổi trưa, Phó tổng.”

Sở Dung xem đồng hồ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, nên ở bên Phó Như Hối chắc là khoảng mười một giờ trưa.

Hai ngày nay Phó Như Hối có thói quen gọi điện cho Sở Dung vào giờ nghỉ trưa, tổng số cuộc gọi kể từ khi kết hôn đến nay có lẽ còn không nhiều bằng hai ngày qua.

Phó Như Hối thấy cô không ở nhà nên thuận miệng hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”

“Ra ngoài ăn cơm.” Sở Dung thật thà trả lời: “Với Niên Niên và Tiểu Ngư.”

Phó Niên và Phó Dư bị nhắc tên đều ngẩng đầu.

“Mẹ ơi, là bố sao?” Phó Dư đỡ bụng, ngẩng đầu hỏi.

Sở Dung gật đầu, chuyển camera đến chỗ Phó Niên và Phó Dư.

Không phải chuyện gì to tát nên Sở Dung không muốn cô gái này phải đền bù gì cho mình, giờ bạn của cô ấy cũng đến, Sở Dung chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

“Tôi thật sự không sao, con trai tôi vẫn còn đang chờ nên tôi phải nhanh chóng về với bọn chúng.”

Hai mắt Tra Hỉ mở to: “Hả? Chị còn trẻ vậy mà đã có con rồi sao?”

Sở Dung cười gượng: “Ừ.”

“Vậy chúng tôi không dám chậm trễ thời gian của cô nữa. Thế này đi, cô cho chúng tôi thông tin liên lạc, chúng tôi sẽ chuyển tiền quần áo cho cô.” Người bạn của Tra Hỉ nói. Giọng của cô gái này rất êm tai, giống như giọng của người dẫn chương trình trên tivi, vừa dịu dàng ngọt ngào vừa rõ ràng câu chữ.

Sở Dung nhìn cô gái này, dáng người cao gầy, mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, nhìn còn trẻ mà khí chất lại vô cùng hiền từ thân thiết.

“Được.” Sở Dung muốn đi nên đáp ứng, bằng không cô gái tên Tra Hỉ này sẽ nói xin lỗi cô đến đêm mất.

Cô mở WeChat và kết bạn với hai người họ: “Tôi họ Sở.”

“Sở tiểu thư. Cô lưu tên tôi là Hách Hàn Vân là được. Hách trong tai đỏ, Hàn Vân trong 'Mây lạnh sao sáng khóa trời xanh'.” Hách Hàn Vân mỉm cười, chậm rãi giới thiệu tên mình.

Khi Sở Dung quay trở lại phòng riêng, sắc mặt của cô không tốt lắm. Phó Niên vốn định hỏi cô đã làm gì mà đi lâu thế nhưng nhìn thấy vết bẩn trên người Sở Dung, cậu nuốt những lời muốn nói xuống và hỏi: “Dì làm sao vậy?”

Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư không biết gì mà thở dài: “Không sao, chắc là chín rồi đấy, ăn thôi.”

Cô bước tới vớt những miếng thịt đang sôi trong nồi, lần lượt chia vào bát Phó Niên và Phó Dư, sau đó ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút.

Phó Dư vừa ăn vừa hà hơi vì nóng, nhưng thực sự rất ngon!

Phó Niên không vội, đợi tôm viên nguội rồi mới cho vào miệng, dù không ngon bằng tôm tươi nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Cậu quan sát Sở Dung xuyên qua màn hơi nước mù mịt, vừa rồi cô còn vui vẻ vì được ăn đồ ăn yêu thích mà từ khi ra ngoài về tâm tình đã sa sút rất nhiều, thậm chí còn chả ăn miếng nào.

Phó Niên do dự một lát rồi nói: “Dì không đói à?”

Sở Dung đang ngây ngốc buột miệng nói: “Con trai à, người mẹ định mệnh của con đến rồi kìa.”

Phó Niên: “. . .”

Sở Dung đang nói gì vậy?

Tự khen ngợi bản thân sao?

Sở Dung lấy lại tinh thần, nhìn Phó Niên với vẻ mặt một lời khó nói hết và thở dài: “Mẹ biết ngày ngày kiểu gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.”

Phó Niên nhìn Sở Dung một lúc lâu mới rời ánh mắt, gắp một viên tôm nữa đưa vào miệng, quên đi, cậu không hiểu nổi thế giới của người lớn.

Sở Dung than ngắn hở dài một hồi và đưa ra kết luận: nữ chính sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, cô có lo lắng cũng vô dụng, rồi ưu sầu gắp mấy miếng thịt lớn bỏ vào miệng. Đến khi ăn no, cô mới đặt đũa xuống và nói với hai đứa nhỏ cũng đang no căng bụng: “Về nhà thôi.”

Không may, đúng lúc này Phó Như Hối gọi điện thoại đến.

Vẫn là cuộc gọi video, hôm nay Phó Như Hối chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút trên cùng không cài để lộ xương quai xanh và một mảng da màu đồng trước ngực.

“Chào buổi trưa, Phó tổng.”

Sở Dung xem đồng hồ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, nên ở bên Phó Như Hối chắc là khoảng mười một giờ trưa.

Hai ngày nay Phó Như Hối có thói quen gọi điện cho Sở Dung vào giờ nghỉ trưa, tổng số cuộc gọi kể từ khi kết hôn đến nay có lẽ còn không nhiều bằng hai ngày qua.

Phó Như Hối thấy cô không ở nhà nên thuận miệng hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”

“Ra ngoài ăn cơm.” Sở Dung thật thà trả lời: “Với Niên Niên và Tiểu Ngư.”

Phó Niên và Phó Dư bị nhắc tên đều ngẩng đầu.

“Mẹ ơi, là bố sao?” Phó Dư đỡ bụng, ngẩng đầu hỏi.

Sở Dung gật đầu, chuyển camera đến chỗ Phó Niên và Phó Dư.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp