Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 15


1 tháng

trướctiếp

Tất cả mọi thứ đều khác thường kể từ lúc đó.

Sở Dung để yên cho cậu cắn, cho anh em cậu ăn cơm, tắm rửa, còn cho bọn họ ngủ trong phòng của cô.

Đêm đó, cậu được một vòng tay ấm áp ôm suốt cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy Phó Dư nói cho cậu biết là Sở Dung đã đưa bọn họ đi bệnh viện.

Hóa ra cái ôm đó là của Sở Dung.

Phó Niên kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự đoán của cậu.

Bởi vì trong nhà ngoài Sở Dung ra, sẽ chẳng có ai dám đưa cậu đi bệnh viện.

Đến bản thân cậu cũng không dám tin, ngày hôm qua trong lúc mơ màng, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Sở Dung.

Vì nếu cậu chết, Sở Dung nhất định sẽ bị ba cậu tra tấn đến chết.

Nhưng lại có một giọng nói vang lên: Sở Dung đã thay đổi, cô ấy không phải Sở Dung nhốt cậu vào gác xép, mà là Sở Dung đã đưa cậu ra khỏi đó.

Phó Niên từng đọc một câu chuyện cổ tích, trong truyện có một nàng tiên cung trăng nói rằng, có một số đứa trẻ không thể khỏe mạnh lớn lên, bọn chúng đến thế giới này để chuộc tội nên không có ba mẹ yêu thương.

Phó Niên không biết chuộc tội là gì, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy sống trong đau khổ chính là chuộc tội, giống như cậu bây giờ.

Nhưng tại sao cậu phải chuộc tội chứ? Cậu không làm gì sai cả.

Chẳng lẽ cậu thực sự giống như lời ông bà nội nói? Vì cậu nên ba mẹ mới mất mạng trên biển?

Ba mẹ ruột đột ngột qua đời là lỗi của cậu.

Vì vậy nàng tiên cung trăng đã đổi cho cậu một cặp ba mẹ mới không yêu thương cậu.

Trong một đêm trăng rất tròn, Phó Niên từng thầm cầu nguyện với nàng tiên nhỏ: Nếu tôi không nên tồn tại trên thế giới này thì hãy để tôi chết trước khi bình minh lên, tôi không muốn tiếp tục chuộc tội nữa. Nếu vẫn để tôi sống thì xin hãy cho tôi một người mẹ thực sự.

Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

Và điều ước của cậu đã trở thành hiện thực.

Sở Dung đồng ý lời mời của Trọng Xuân Hoà, ngay buổi trưa người bên phía Trọng Xuân Hoà liền mang hợp đồng đến.

Sau khi đọc xong các điều khoản trong hợp đồng, Sở Dung vung tay ký tên mình lên đó.

“Năm giờ sáng mai nhân viên của chương trình sẽ đến làm phiền mọi người, mong cô Sở chuẩn bị sẵn sàng.” Người ký hợp đồng nhắc nhở trước khi rời đi.

“Năm giờ sáng?” Sở Dung cười gượng, tổ chương trình đến sớm vậy sao?

“Vâng. Cô Sở không cần phải dậy sớm thế đâu, chỉ cần mở cửa cho nhân viên vào là được. Chương trình của chúng tôi muốn ghi lại trạng thái tự nhiên nhất của mọi người nên ngày thường nhà cô thức dậy lúc nào thì ngày mai cứ dậy giờ đó.”

Sở Dung thở phào nhẹ nhõm.

Hợp đồng có hai bản, người bên chương trình cầm một bản, Sở Dung giữ một bản.

Cô nằm trên sofa nhìn mức thù lao hứa hẹn trong hợp đồng, không khỏi cười ngây ngô.

Cả đời trước cô chưa từng thấy số tiền lớn như vậy. Quả nhiên kẻ có tiền lại càng biết cách kiếm tiền. Với thân phận phu nhân nhà giàu này, dù cô chỉ là một kẻ nghiệp dư mà vẫn có thể nhận được nhiều tiền thù lao như vậy từ chương trình.

Hai ngày nay sống trong căn biệt thự xa hoa của nhà họ Phó, nhưng Sở Dung không dám coi nơi này là nhà của mình vì trong lòng cô vẫn luôn có một dự cảm. Chờ đến lúc thích hợp cô sẽ rời đi.

Vì vậy Phó gia giàu có cũng chẳng liên quan gì tới cô, tiền tự mình làm ra mới là bền nhất.

“Mẹ ơi, mẹ đang xem cái gì thế?” Phó Dư bò lên sofa nằm bên cạnh Sở Dung, bắt chước cô nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng giấy trắng mực đen.

Sở Dung ôm lấy bánh bao nhỏ chưa biết chữ này vào lòng, áp mặt mình lên mặt cậu bé và cọ hai cái. Đây là cây rụng tiền nhỏ của cô đó nha.

“Tiểu Ngư à, đợi mấy ngày nữa mẹ lấy được tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho con nhé.”

Phó Dư bị cọ mà cảm thấy nhột, không biết sao bỗng nhiên mẹ lại thích dính lấy bé. Tuy bé cũng rất thích nhưng vẫn xấu hổ lắm.

Phó Dư thẹn thùng cọ lại, mềm mại nói: “Vâng.”

“Đúng rồi, hôm nay còn phải đưa Niên Niên đi truyền.” Sở Dung ôm theo Phó Dư ngồi dậy: “Tiểu Ngư có muốn đi cùng không nào?”

“Muốn ạ.” Phó Dư nói không chút do dự.

Sở Dung làm động tác OK và nói với Phó Niên đang lắp mô hình cách đó không xa: “Niên Niên, còn bao lâu nữa con mới lắp xong mô hình?”

Phó Niên đặt mô hình trong tay xuống, đứng dậy nói: “Xong rồi.”

“Vậy lên thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài.” Sở Dung bế Phó Dư đi vào thang máy, Phó Niên bình thản đi sau lưng cô. Tạm thời quần áo mới của hai anh em được đặt trong phòng quần áo của Sở Dung.

Phó Như Hối cho Sở Dung một tấm thẻ không giới hạn. Trước kia nguyên chủ đã hoang phí rất nhiều tiền vào những món đồ xa xỉ, sau khi Sở Dung tiếp nhận thì không dám tiếp tục tiêu sài tiền của Phó Như Hối nữa, nhưng tiêu tiền cho con trai anh ta thì không tính là lãng phí nên khi mua đồ cho Phó Niên và Phó Dư, Sở Dung đều bảo người ta lấy những thứ tốt nhất và đắt nhất.

Cô vào phòng quần áo thay đồ, nhường lại không gian phòng ngủ cho hai đứa nhỏ.

“Anh ơi em muốn mẹ mặc giúp em.” Phó Dư ôm bộ quần áo nhỏ của mình, chớp mắt nhìn Phó Niên đang định giúp bé thay quần áo.

Động tác của Phó Niên dừng lại: “Ừ.”

“Anh hai cứ thay quần áo của mình trước đi, không cần lo cho em.” Phó Dư ngồi trên thảm mềm chờ Sở Dung từ phòng thay đồ ra.

Phó Niên mấp máy môi, yên lặng tự thay áo phông cộc tay và quần đùi.

Khi Sở Dung thay quần áo xong đi ra, một bánh bao nhỏ đã dính chặt lấy bắp chân cô: “Mẹ ơi mẹ giúp con thay quần áo được không?”

Sở Dung không chịu nổi sự nũng nịu của cậu nhóc đáng yêu này, cười nói: “Đương nhiên là được rồi.”

Phó Dư ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Sở Dung.

Phó Niên đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Phó Dư. Khi Phó Dư mới sinh ra chưa được bao lâu thì ba mẹ cậu qua đời, so với cậu, Phó Dư mới là người chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm của mẹ.

Có lẽ bây giờ Sở Dung đã làm cho Phó Dư cảm nhận được điều đó.

Có vẻ như Phó Dư cũng mơ hồ cảm nhận được sự khác biệt của Sở Dung.

Phó Dư khác với Phó Niên, cho dù bị Sở Dung đánh hết lần này đến lần khác, cũng không dập tắt được mong đợi trong lòng bé.

Bé vẫn luôn mong có một người mẹ yêu thương mình.

Giống như những câu chuyện cổ tích tốt đẹp mà Phó Niên kể cho Phó Dư nghe, Phó Dư tin rằng đằng sau sự thống khổ là hạnh phúc ngọt ngào, tất cả mọi chuyện đều có một kết thúc có hậu.

Bé vui vẻ chấp nhận Sở Dung hiện tại, giống như trong mỗi câu chuyện cổ tích đều có một nàng tiên đến cứu vớt cô bé tội nghiệp. Phó Dư tin người mẹ bây giờ của mình là do cô tiên biến thành.

Cuối cùng bé cũng có một người để làm nũng.

Người lái xe ban ngày tên là Lý Chí Triệu, anh ta trẻ tuổi hơn Vương Thuấn Hoa, tuy thiếu đi sự chín chắn, nhưng trông có vẻ nhanh nhẹn hơn.

Sở Dung đưa Phó Niên đến gặp bác sĩ trước. Bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu và nói cậu đã hạ hốt nên không cần phải truyền dịch nữa, chỉ cần uống thêm hai liều thuốc là khỏi.

Không cần phải truyền nữa khiến cả Sở Dung và Phó Niên đều vui, dù sao cũng không có đứa bé nào muốn bị kim tiêm đâm mấy tiếng đồng hồ.

“Không cần truyền nữa nên tối nay mẹ dẫn hai đứa đi ăn nhà hàng nhé?”

Hôm nay Sở Dung vừa mới ký hợp đồng, cuối tuần sau là có thể kiếm được 500 vạn, nên cô định chiêu đãi hai đứa nhỏ một bữa no nê.

Sở Dung nhắn tin cho thím Vân bảo bà ấy không cần nấu cơm tối.

“Tiểu Ngư và Niên Niên muốn ăn gì thì nói với mẹ nhé. Mẹ sẽ mua cho các con!” Sở Dung cầm tấm thẻ đen của Phó đại gia, nói rất hùng hồn.

Phó Niên không có gì đặc biệt muốn ăn, Phó Dư thì bảo ăn cái gì cũng được nên Sở Dung chủ động tìm một quán lẩu trông có vẻ ngon.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp