Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 17


1 tháng

trướctiếp

Hai đứa bé vừa mới ăn no, tuy người vẫn gầy nhưng không dễ nhận ra như lúc bình thường.

Sở Dung căng thẳng nhìn hai đứa bé nói chuyện với Phó Như Hối.

“Bố ơi!” Phó Dư hưng phấn vẫn tay với màn hình điện thoại: “Con nhớ bố lắm.”

“Bố.” Phó Niên rụt rè gọi Phó Như Hối một tiếng, không nói lời dư thừa.

Phó Như Hối nghiêm túc nhìn hai tiểu đậu đinh, ánh mắt đảo qua cái bụng căng tròn của hai đứa mà buồn cười: “Ăn gì thế?”

“Ăn nhiều lắm ạ.” Phó Dư giành nói trước.

Phó Như Hối bật cười khi nghe câu trả lời không rõ ràng của bé: “Ăn lẩu à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Phó Dư điên cuồng gật đầu: “Ăn lẩu, ngon lắm.”

“Niên Niên thì sao?” Phó Như Hối nhìn đứa con trai lớn đang im lặng: “Con có thích không?”

Phó Niên gật đầu: “Thích ạ.”

Hiếm khi Phó Niên mới thể hiện bản thân thích một thứ gì đó, Phó Như Hối nghĩ, xem ra bọn nhỏ ở cùng Sở Dung rất vui vẻ, chỉ cần đừng ăn no quá rồi nôn ra là được, anh thấy bụng hai đứa nhỏ này tròn vo, không biết đã ăn bao nhiêu.

“Phó tổng, anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?” Sở Dung chờ Phó Như Hối nói chuyện với con trai xong mới quay camera về phía mình.

Phó Như Hối gật đầu: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”

“Phó tổng, có chuyện gì thì cứ nói.”

Cô nói chuyện khách sáo lịch sự như thể đang bàn bạc dự án với đối tác, Phó Như Hối hơi bất đắc dĩ, anh không biết tại sao Sở Dung lại sợ hãi như vậy, mặc dù trước đây bọn họ cũng tôn trọng nhau như khách nhưng có vẻ hai hôm nay Sở Dung hơi sợ anh.

Có phải anh nói chuyện hơi dữ không? Phó Như Hối hạ thấp giọng hơn: “Em tham gia chương trình giải trí à?”

“Hả?” Sở Dung vốn muốn giấu Phó Như Hối để kiếm chút tiền riêng nhưng sao tin tức của anh ta nhanh thế, cô mới ký hợp đồng lúc sáng nay mà buổi chiều anh ta đã biết? Có phải anh ta cài gián điệp ở cạnh cô không? Sở Dung lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Phó Như Hối không rỗi hơi như thế, hơn nữa nếu thực sự anh ta cài tai mắt thì hẳn đã biết tất cả những việc trước kia nguyên chủ làm từ lâu rồi, sao cô có thể sống đến tận bây giờ?

Phó Như Hối liếc mắt là có thể biết được Sở Dung đang nghĩ gì, anh dở khóc dở cười: “Em suy nghĩ vớ vấn gì thế?”

Sở Dung ngượng ngùng nói: “Phó tổng, sao anh biết tôi tham gia chương trình giải trí?”

Không phải Phó Như Hối định cấm cô tham gia đó chứ?

“Chương trình này đang đứng đầu hot search trong nước, anh thấy tên em trên đó.” Sáng nay thứ ký đã báo cáo với anh chuyện này, Sở Dung là vợ anh nên động thái của cô có liên quan đến thị trường chứng khoán của công ty. Sau khi thư ký nhìn thấy tên Sở Dung đã kiểm tra thông tin khách mời của tổ chương trình và phát hiện thực sự là bà chủ của công ty bọn họ.

Hot search?

Sở Dung bình tĩnh mở weibo, quả nhiên hot search thứ ba là tên chương trình mà cô tham gia #Mẹ tôi là siêu nhân#. Sáng nay cô mới ký hợp đồng mà chiều nay hot search này đã xuất hiện, đúng là quá nhanh!

Không hiểu sao Sở Dung cảm thấy chột dạ, cô thấp giọng dò hỏi: “Phó tổng, anh có để ý không?”

Phó Như Hối cười nói: “Anh để ý gì chứ? Em muốn làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần em thích là được.”

Sở Dung không ngờ Phó Như Hối lại dễ nói chuyện như vậy, trong nguyên tác nói quan hệ của Sở Dung và Phó Như Hối không tốt lắm, cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ là ngây ngốc ở trong nhà hoặc ra ngoài đi mua sắm, Sở Dung còn tưởng là Phó Như Hối không thích vợ mình ra ngoài làm việc.

“Cảm ơn Phó tổng.” Sở Dung nở nụ cười chân thành.

Nụ cười chân thành này khác hẳn với nụ cười lịch sự lấy lòng trước kia của Sở Dung, Phó Như Hối hơi giật mình sau đó lắc đầu, anh không biết hóa ra trước đây Sở Dung lại cười có lệ như vậy.

“Khi nào mấy mẹ con về? Đã gọi tài xế chưa?”

Sở Dung nói: “Phó tổng yên tâm, tôi đã gọi điện cho anh Lý rồi.”

“Anh Lý?” Phó Như Hối nghĩ một lúc mới nhân ra Sở Dung đang nói đến Lý Chí Triệu, trước kia cô chưa từng gọi Lý Chí Triệu như vậy nên anh không kịp phản ứng: “Được rồi, mấy mẹ con về nhà đi, lát nữa bố gọi lại sau.”

Lát nữa gọi lại sau? Sở Dung cay đắng nghĩ, làm ơn đi Phó tổng, anh không cần gọi lại đâu, lần nào nghe điện thoại cô cũng căng thẳng.

Nhưng ngoài mặt Sở Dung chỉ có thể tươi cười: “Vâng, tạm biệt Phó tổng.”

“Tạm biệt.” Bây giờ Phó Như Hối có thể phân biệt được Sở Dung đang cười thật hay cười giả, rõ ràng là cô không tình nguyện nhưng vẫn miễn cưỡng kéo khóe miệng. Sao trước kia anh không biết Sở Dung thích giả vờ vậy nhỉ? Lại còn giả vờ rất giỏi đấy.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Dung bấm vào hot search, hóa ra tài khoản của chương trình 'Mẹ tôi là siêu nhân' đã đăng một thông báo chính thức đề cập đến tên từng gia đình tham gia, hơn nữa còn tag tên từng người một. Có cả diễn viên, ca sĩ, đạo diễn và một số nghệ sĩ trong giới giải trí, chỉ có mình Sở Dung là người ngoài giới, không có chút danh tiếng nào trong giới giải trí. Tuy nhiên khu bình luận bên dưới đang sôi nổi bàn tán về cô.

Cô thanh toán hóa đơn xong, vừa đi vừa đọc bình luận.

【 Sở Dung là ai vậy? 】

【 Ẩu quá, tổ chương trình kiếm người tới cho đủ số lượng sao? 】

【 Không phải đã nói là Thư Duyên cũng tham gia à? tại sao lại đổi thành người này? 】

【 Cùng câu hỏi. Trước đó tổ chương trình lấy Thư Duyên ra làm mánh lới, bây giờ công bố danh sách lại không có tên cô ấy. Tổ chương trình này thật sự quá ghê tởm. 】

【 Chắc lại là công ty nào đó đập tiền nhét người vào, có vẻ bối cảnh cũng lớn đấy. 】

【 Weibo người này là gì thế? Ai có link không? 】

......

Sở Dung đọc mấy bình luận, có vẻ như cư dân mạng không biết cô là ai nên chỉ nói mấy câu vu vơ, điều này không ảnh hưởng gì đến cô.

Tuy nhiên cái tên Thư Duyên này nghe rất quen, cô có cảm giác mình đã nghe ở đâu rồi, có lẽ nguyên tác đã từng nhắc tới người này.

“Mẹ ơi, chú Lý tới rồi.” Phó Dư kéo tay áo Sở Dung, chỉ về phía bên kia đường.

Sở Dung thoát khỏi weibo và tắt màn hình điện thoại nhìn lên, quả nhiên Lý Chí Triệu đã đến và đang đứng bên kia đường vẫy tay với bọn họ.

“Mẹ ơi, đó là gì vậy ạ?” Phó Dư ợ một cái, hai mắt nhìn chằm chằm một quầy hàng nhỏ bên kia đường.

Sở Dung nhìn sang, thấy bên cạnh Lý Chí Triệu có một ông lão bán kẹo bông gòn. Ông lão cầm một cái que gỗ nhỏ, nhẹ nhàng xoay trên cái máy làm kẹo bông gòn, cái que nhỏ lập tức được phủ một lớp kẹo trắng tuyết như những đám mây.

Phó Dư chưa từng ăn kẹo bông gòn, Sở Dung cười thầm: “Tiểu Ngư có muốn ăn không? Mẹ mua cho con nhé.”

“Cái đó ăn được ạ?” Phó Dư lại ợ lên: “Con muốn ăn. . .”

Bé con này đã no như thế này rồi mà vẫn còn muốn ăn. Nhưng không sao, kẹo bông gòn cắn một miếng là tan, không chiếm bao nhiêu dung tích bụng, hoặc có thể mua về nhà để đến tối ăn.

Sở Dung dẫn hai bánh bao nhỏ qua đường, mua cho Phó Dư một cây kẹo bông gòn to gấp đôi đầu mình, sau đó quay sang hỏi Phó Niên: “Niên Niên thì sao? Con muốn ăn vị gì?”

Phó Niên không nói gì, có vẻ như muốn ăn nhưng xấu hổ không dám nói.

Sở Dung vốn đang buồn bực, lại không biết Phó Niên tại sao lại xấu hổ, nhưng khi cô nhìn thấy cậu nhóc đang liếc cây kẹo màu hồng nhạt thì bỗng hiểu ra. Hoá ra bé trai tuổi này ngại ngùng khi nói thích màu hồng nhạt hoặc màu đỏ, có một số đứa còn cố ý nói mình ghét những màu này. Tuy Phó Niên không làm trái lương tâm nói ghét màu hồng nhạt, nhưng cũng xấu hổ không dám thừa nhận là mình thích.

Không ngờ nhóc con này lại đáng yêu như thế, màu hồng nhạt thì sao mà phải thẹn chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp