Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 14


1 tháng

trướctiếp

Sở Dung không trả lời lại.

Trọng Xuân Hòa tưởng cô không hài lòng nên liên tục gửi tin nhắn nói rằng tổ chương trình của bọn sẵn sàng thực hiện bất cứ yêu cầu của cô, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để Sở Dung có trải nghiệm tốt nhất.

Tin nhắn mới nhất được gửi đến hôm kia: Cô Sở, chương trình của chúng tôi có thể giúp cô thúc đẩy giao lưu tình cảm với con cái. Hơn nữa chương trình hoàn toàn mang tính thư giãn. Chúng tôi chân thành mời cô tham gia cùng chúng tôi.

Sở Dung đọc đến đây mà thấy buồn cười, cô nghi ngờ tổ chương trình này không phải thật lòng muốn mời nguyên chủ tham gia mà là đang chọc dao vào tim nguyên chủ. Khắp nơi toàn là bom mìn thế này, nguyên chủ đồng ý mới là lạ.

Tuy nhiên có vẻ như nguyên chủ có chút hứng thú với cái chương trình giải trí này. Nếu không ngay từ đầu cô ta đã không trả lời tin nhắn của người này.

Sở Dung tiếp tục lướt thông tin liên hệ, phát hiện trong đó có mấy người nổi tiếng. Xem ra nguyên chủ còn có ý định bước vào giới giải trí.

Cô đang định thoát khỏi hộp tin nhắn với Trọng Xuân Hòa thì có một tin nhắn mới hiện lên. Đúng lúc này Trọng Xuân Hòa gửi thêm một tin:

Cô Sở, nếu cô bằng lòng tham gia, tổ chương trình chúng tôi sẵn sàng trả cho cô 500 vạn tiền thù lao một tập, mỗi lần một tập, tổng cộng có chín tập.

Ngón tay đang ấn nút quay về của Sở Dung khựng lại.

Mỗi tập một lần, tổng cộng có chín tập, tức là 4500 vạn?

Quay một chương trình thực tế có thể kiếm được hơn 4000 vạn. Trước kia cô đã phải ăn tiêu tiết kiệm trong ba năm sau khi tốt nghiệp mới có được 15 vạn để mua nhà trả góp. Bây giờ cô chỉ cần tham gia một chương trình thực tế hàng ngày là có thể kiếm được số tiền mà trước kia cô làm việc cả đời cũng không đủ. Thế giới này có thật không vậy?

Sở Dung chưa từng trải qua việc kiếm tiền nhanh như vậy, lập tức đồng ý với Trọng Xuân Hòa. Cô vốn đang lo lắng tìm một công việc phù hợp để kiếm tiền, đây không phải là đang buồn ngủ mà có người đưa gối sao.

Sở Dung lập tức trả lời: Khi nào chương trình bắt đầu quay?

Phía Trọng Xuân Hòa cũng trả lời ngay: Chương trình của chúng tôi ghi hình trước kỳ nghỉ hè một tuần, vừa phát sóng trực tiếp vừa kết hợp với việc cắt nối biên tập. Phát sóng trực tiếp ngay trong lúc ghi hình, còn phiên bản biên tập sẽ được chiếu trên đài quả táo vào mười giờ tối thứ bảy hàng tuần.

Sở Dung: Trước kỳ nghỉ hè một tuần, chẳng phải là ngày mai sao?

Trọng Xuân Hòa: Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ cử người mang hợp đồng đến trong ngày hôm nay.

Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư đang bận ăn cơm, hắng giọng: “Niên Niên, Tiểu Ngư, mẹ có chuyện muốn bàn với hai đứa.”

Phó Niên ngẩng đầu nhìn Sở Dung, ý bảo cô cứ nói đi.

Phó Dư đang bận gặm đùi gà nên nói không rõ ràng: “Chuyện gì vậy mẹ?”

“Có chuyện gì đâu. À thì cụ thể là, mẹ phải tham gia một chương trình, các con có tham gia. . .” Sở Dung nói năng lộn xộn khiến Phó Niên không chịu nổi: “Có chuyện gì?”

“Nếu mẹ mời mấy chú cầm máy quay đến nhà để quay lại cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Tất nhiên là Niên Niên và Tiểu Ngư không cần phải để ý tới bọn họ, lúc ăn cơm thì cứ ăn cơm, lúc đi ngủ thì nên đi ngủ, chỉ cần phải xuất hiện trước máy quay một lúc thôi, sau đó chúng ta có thể nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh. Các con có đồng ý không?” Sở Dung xoa tay, mặc dù số tiền này rất mê người nhưng nếu Phó Niên Phó Dư không đồng ý, đến lúc xuất hiện trước camera lại nói gì đó không nên nói thì cô sẽ mất nhiều hơn được.

“Mẹ ơi, thù lao là gì ạ?” Miệng Phó Dư dính đầu nước sốt, đôi mắt to tròn lóe lên.

“Thù lao là tiền công nha, có tiền thì có thể mua rất nhiều đùi gà, bánh kem, bít tết. . .”

“Muốn, muốn, muốn!” Phó Dư không đợi Sở Dung nói xong đã liên tục gật đầu thật mạnh: “Mẹ ơi, con muốn tham gia, con muốn tham gia!”

Sở Dung cười mãn nguyện. sau đó quay sang nhìn Phó Niên: “Niên Niên thì sao?”

Phó Niên không dễ bị lừa như vậy, đôi mắt đen láy mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn Sở Dung: “Dì hết tiền sao không xin ba?”

Sở Dung nghịch móng tay: “Đó là tiền của ba con, mẹ cũng muốn tự mình kiếm một chút tiền riêng.”

“Tiền riêng là gì?”

“Đó là tiền mà người khác không biết, chỉ có chính mình biết thôi.”

Phó Niên lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”

“Con là con nít.” Sở Dung đặt ngón trỏ lên môi: “Con phải giúp mẹ giữ bí mật nha, không được nói cho ba con biết.”

Phó Niên nói: “Nhưng tôi chưa đồng ý.”

Hừ, cái thằng nhóc này khó dụ quá đi.

Sở Dung thở dài: “Vậy mẹ đành phải từ chối người ta thôi.”

4500 vạn đấy!

Phó Niên lại nói: “Từ từ, tôi có bảo không đồng ý đâu.”

Hai mắt Sở Dung sáng lên, không thèm để ý mình bị đứa bé sáu tuổi lừa: “Niên Niên! Cầu xin con đó!”

Phó Niên lau miệng, động tác ưu nhã như một đại thiếu gia: “Trước tiên dì phải trả lời tôi một vấn đề, nếu trả lời đúng thì tôi sẽ đồng ý với dì.”

“Chuyện gì?” Sở Dung thầm nghĩ, đừng nói đứa trẻ này định đánh đố cô mấy câu hỏi bí ẩn chưa được được giải đáp của thế giới đó chứ?! Sở Dung vội vàng bổ sung: “Nhớ là không được quá khó đâu đấy.”

Phó Niên không để ý đến phần bổ sung của Sở Dung, cậu chăm chú nhìn vào mắt Sở Dung, thong thả nói: “Thịt tôm có vị gì?”

“. . . Hả?” Sở Dung cứ tưởng Phó Niên sẽ tung ra mấy bài toán thế giới như phỏng đoán của Goldbach để lừa cô. Dù sao thằng nhóc này cũng là một thiên tài nhỏ đạt giải Olympic toán học, mới sáu tuổi mà chỉ số IQ còn cao hơn cả một sinh viên đã tốt nghiệp đại học nhiều năm nhu cô. Không ngờ Phó Niên lại hỏi một câu đơn giản như vậy. Hay là đầu óc nó bị làm sao rồi?

Chẳng lẽ trong câu hỏi này còn có ẩn ý gì đó?

Sở Dung bán tín bán nghi trả lời: “Thịt tôm có mùi vị của tôm nha, hay có thể nói là mùi vị của biển?”

Phó Niên nhìn Sở Dung một lúc lâu rồi nói: “Có cả tôm nước ngọt.”

“. . .” Sở Dung im lặng động đậy ngón chân.

“Nhưng dì cũng đã trả lời đúng.” Phó Niên ngoảnh mặt đi: “Tôi đồng ý.”

Xấu hổ bị cơn gió bất ngờ ập đến thổi bay đi, Sở Dung vỗ tay reo hò: “Mẹ bỏ phiếu cho Niên Niên! Xem ai dám chống lại con trai của mẹ!

Phó Niên: “. . .”

Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoại trừ không trang điểm thì trông cô không khác gì ngày trước, nhưng biểu cảm, giọng điệu, ánh mắt đều giống như là một người khác.

Hôm qua trên bàn có tôm nhưng Sở Dung không nói gì. Nếu là trước kia, Sở Dung chỉ cần nhìn thấy trên bàn ăn có một con tôm sẽ lập tức lật bàn mắng bà Vân: “Ai bảo bà làm cái món kinh tởm này? Mùi thối không khác gì xác người chết. Lần sau mà còn dám nấu thì khỏi cần đến đây đi làm nữa!”

Món mà Phó Niên thích nhất là tôm.

Món mà Sở Dung ghét nhất cũng là tôm.

Kể từ khi ba đi, đã ba tháng rồi cậu không được ăn món mình thích.

Thế mà hôm qua cậu lại được ăn món đó ngay trước mắt Sở Dung.

Hôm qua gặp Sở Dung, cậu đã cảm nhận được sự khác biệt của cô ta. Nhưng cậu không chắc Sở Dung có phải thật sự thay đổi hay chỉ đang giả vờ cho ai xem. Thực ra Sở Dung không cần phải tốn công diễn trò như thế. Bây giờ cô ta là người duy nhất nắm quyền quyết định ở Phó gia, cô ta không cần phải ủy khuất bản thân diễn trò như thế. Hơn nữa trước nay Sở Dung chưa bao giờ là người để bản thân chịu thiệt.

Phó Niên bắt đầu tự hỏi vì sao tính tình Sở Dung lại đột ngột thay đổi.

Ngày bị nhốt vào gác xép, Sở Dung vì muốn đánh cậu mà tự ngã xuống sàn bất tỉnh tại chỗ. Phó Niên không biết khi đó còn có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau Sở Dung đến thả cậu và Phó Dư ra khỏi gác xép.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp