Sau Khi Xuyên Sách Mẹ Kế Ác Độc Bạo Hồng Khi Dẫn Con Tham Gia Chương Trình Thực Tế

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

Nhưng bây giờ cô ta không phải.

Con ả Sở Dung ngu xuẩn không có gì ngoài khuôn mặt này mới là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, là Phó phu nhân danh chính ngôn thuận. Mà cô ta dù có được nhiều đặc quyền trong căn nhà này lại chẳng có một danh phận chính thức, chỉ là một người giúp việc.

Tằng Thiến bóp chặt chiếc váy ngủ, trong lòng dâng lên hận ý.

“Biệt thự Hương Sơn là của ai?” Sở Dung tiếp tục đâm vào tim đang nhỏ máu của Tằng Thiến.

“Là của Phó tiên sinh.” Tằng Thiến trả lời câu này tự tin hơn hẳn, không phải của cô ta thì cũng chẳng phải của Sở Dung. Sở Dung chỉ là một gốc cây tầm gửi đeo bám lên người Phó Như Hối mà thôi, ngoài việc may mắn hơn cô ta thì chẳng khác gì phế vật, có tư cách gì kêu la ở đây?

“Vậy thì thím Vân là ai?” Toàn thân Tằng Thiến trở nên căng thẳng, nhưng Sở Dung vẫn chưa buông tha cô ta. Mới hỏi có mấy câu mà Tằng Thiến đã không chịu được nữa rồi à? Cô còn tưởng loại người như cô ta thì da mặt phải dày lắm chứ.

“Thím Vân, là thím Vân. Bà ta tên là Tạ Hoa Vân.” Tằng Thiến quật cường nhìn Sở Dung không chịu nói thuận theo ý cô.

Sở Dung không thèm quan tâm cô ta giả ngu, tiếp tục hỏi: “Tạ Hoa Vân do ai mời đến? Mời đến để làm gì? Phục vụ ai? Và ai là người trả tiền lương?”

“Hả?”

Sở Dung hỏi liên tiếp bốn câu, câu nào cũng chọc đến lòng tự ái mong manh của Tằng Thiến, khiến cô ta muốn giả vờ ngu ngốc cũng không được.

“Nào, đến đây trả lời từng câu cho tôi.” Sở Dung chậm rãi ngồi xuống ghế, ung dung nhìn sắc mặt Tằng Thiến lúc đỏ lúc trắng: “Thím Vân vất vả rồi, phiền thím thu dọn bàn ăn, làm lại mấy món mới.”

Thím Vân nghe mà trái tim đập thình thịch, nhưng không phải vì bà ấy sợ hãi hay căng thẳng, mà do hả hê sảng khoái.

Trước đây Tằng Thiến ỷ vào phu nhân chống lưng mà tự coi mình thành một nửa chủ nhà, hàng ngày không chịu làm việc cũng thôi đi, còn vênh mặt hất hàm sai khiến những người giúp việc khác. Thím Vân là đầu bếp nên không phải chịu khổ như những nữ giúp việc khác. Trong nhà có một nữ giúp việc chất phác khác tên Trác Nhã, vì có cùng tính chất công việc với Tằng Thiến mà trở thành mục tiêu bắt nạt của cô ta.

Thím Vân là người ngay thẳng lương thiện, ghét nhìn thấy người thành thật ngoan ngoãn bị người khác chèn ép. Nhưng phu nhân lại làm ngơ trước hành động không làm mà vẫn có lương của Tằng Thiến, nên mỗi lần Tằng Thiến đẩy việc của mình cho Trác Nhã, Trác Nhã chỉ có thể gánh công việc của hai người và nhận một phần tiền lương, còn Tằng Thiến chẳng làm gì cũng được nhận thêm tiền thưởng. Thím Vân bất bình tìm Ngô Xán nói chuyện, may mà Ngô Xán cũng ghét Tằng Thiến nên trực tiếp đưa tiền lương của cô ta cho Trác Nhã.

Vì chuyện này mà thím Vân và Tằng Thiến kết thù. Tằng Thiến không có việc gì làm thích làm phiền thím Vân nấu cơm, làm đồ ăn vặt cho cô ta ăn, còn lấy Sở Dung ra áp chế bà ấy. Thím Vân tức mà không làm được gì, nhà họ Phó trả tiền lương rất cao, bà ấy tiếc không muốn từ chức nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng Tằng Thiến.

Thím Vân vốn tưởng rằng đến lúc nghỉ hưu mới thoát khỏi cuộc sống bực bội này, không ngờ hôm nay Sở Dung lại làm cho bà thở phào thoải mái.

Tuy không biết đã hết khổ hay chưa, nhưng hôm nay là ngày thím Vân thỏa mãn nhất từ trước đến giờ. Cho dù ngày mai phu nhân có hối hận vì hành động hôm nay thì bà ấy cũng không tổn thất gì.

“Vâng thưa phu nhân.” Trong lúc thím Vân dọn hết đồ ăn trên bàn, Sở Dung nhàn nhã nói một câu: “Bên ngoài có chó hoang không? Khi nào thím đi chợ hãy mang mấy cái bát đĩa này đựng đồ ăn cho chúng nó, nhưng nhớ là phải rửa cho sạch nước miếng trên đó nhé. Nếu không mấy con chó ăn phải sẽ bị bệnh mất.”

Sở Dung đang nói móc Tằng Thiến sao?

Thím Vân mặt mày hớn hở, lớn tiếng trả lời.

“Phu nhân, em làm gì sai khiến phu nhân không vui hay sao mà phu nhân lại đối xử với em như vậy?” Tằng Thiến hít sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng. Bây giờ không phải là lúc xé rách mặt với Sở Dung, cô ta không thể xúc động.

Cô ta véo vào đùi mình, trên mặt hiện lên vẻ nhu nhược đáng thương, môi mím chặt, lông mày nhíu thật sâu.

Sở Dung thưởng thức kỹ thuật diễn của Tằng Thiến, không tồi, lần này trong mắt đã có cảm xúc hơn vừa nãy rồi đấy, cô thực sự có thể nhìn ra chút ủy khuất trong mắt cô ta.

“Niên Niên, Tiểu Ngư, hai đứa lại đây.” Sở Dung không để ý tới dáng vẻ yếu đuối của Tằng Thiến, cô vẫy tay gọi Phó Niên và Phó Dư đến: “Các con có nghe mẹ vừa hỏi gì không?”

Hai đứa bé không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời Sở Dung nói với Tằng Thiến, nhưng hai bé có thể thấy Tằng Thiến vốn đang kiêu ngạo đắc ý bỗng thay đổi sắc mặt, vẫy đuôi lấy lòng Sở Dung. Nỗi sợ hãi của Phó Niên và Phó Dư đối với cô ta cũng vì vậy mà giảm bớt.

Phó Dư chạy tới nhào vào lòng Sở Dung, mẹ vừa nói chuyện với kẻ xấu bằng giọng điệu mà ngày trước mẹ thường hay nói với bé và anh trai. Bé không hiểu vả mặt là gì, nhưng bé biết bây giờ mình rất vui vẻ: “Con nghe ạ.”

Phó Niên cũng đi đến, nặng hề ừ một tiếng.

“Vậy các con có biết cách trả lời không?” Sở Dung hỏi tiếp.

Phó Dư suy nghĩ một chút, sau đó thành thật nói: “Mẹ ơi, anh hai biết ạ.”

Sở Dung bật cười, đứa nhỏ này chuyền bóng rất giỏi nha. Vì thế cô quay sang nhìn Phó Niên: “Vậy Niên Niên trả lời cho mẹ xem nào.”

Phó Niên nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Sở Dung, cậu vốn không muốn trả lời câu hỏi đần độn này, nhưng đột nhiên lại không kiểm soát được miệng mình: “Bà Vân được ba mời đến nhà chúng ta để nấu cơm, và ba cũng là người trả tiền cho bà ấy.”

“Ngoan lắm.” Hiếm khi Phó Niên hợp tác như vậy, dáng vẻ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu làm Sở Dung ngứa ngáy trong lòng, không khỏi giơ tay vuốt tóc cậu. Sau đó cô lại biến thành một nữ chủ nhân cao quý lạnh lùng, ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống Tằng Thiến: “Cô đã nghe thấy chưa? Câu hỏi này đến một đứa trẻ sáu tuổi còn trả lời được mà cô thì không. Với chỉ số thông minh này của cô thì sao có thể tiếp tục làm việc trong nhà chúng tôi?”

Khi nghe thấy hai câu đầu tiên, Tằng Thiến chẳng quan tâm, để mặc cho Sở Dung thích nói thế nào thì nói. Dù Sở Dung có tức giận như thế nào thì cô ta cũng có cách khiến Sở Dung hồi tâm chuyển ý.

Nhưng câu cuối cùng lại khiến Tằng Thiến hoàn toàn hoảng sợ. Sở Dung có ý gì đây? Muốn sa thải cô ta? Sao Sở Dung dám?

“Cô nói vậy là có ý gì?” Tâm trí Tằng Thiến rối loạn, cô ta không thèm giả vờ nữa, vẻ mặt đáng thương cũng lập tức bị gỡ xuống, hai mắt trợn to như chuông đồng: “Cô định sa thải tôi à?”

Sở Dung có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt Phó Niên và Phó Dư nhưng ở trước mặt Tằng Thiên cô không cần phải giả vờ đáng thương. Dù sao cô cũng nghĩ kĩ rồi, sớm muộn gì cô cũng phải sa thải Tằng Thiến, không thể để quả bom hẹn giờ này ở bên cạnh đe dọa hai đứa bé. Tằng Thiến thường xuyên bắt nạt những người giúp việc khác, còn xúi giục nguyên chủ gây chuyện, cô phải đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt.

Những việc Tằng Thiến làm còn quá đáng hơn cả nguyên chủ, Sở Dung không nghĩ Tằng Thiến có đủ can đảm để nói chuyện này ra ngoài. Một khi sự việc bị phơi bày, cô ta nhất định sẽ chết nhanh hơn cô.

Phó Niên chăm chú nhìn Sở Dung đang cúi đầu suy nghĩ. Dì ấy sẽ làm gì? Có sa thải Tằng Thiến không? Những nghi ngờ tích tụ trong lòng Phó Niên suốt một ngày một đêm giờ đã lên đến đỉnh điểm, quyết định cuối cùng của Sở Dung sẽ là chìa khóa để đâm thủng tất cả nghi ngờ. Nếu Sở Dung thực sự sa thải Tằng Thiến, thì suy đoán không thể tưởng tượng trong lòng cậu, và cả giấc mộng khó tin đó sẽ trở thành sự thật. . .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp