Cô mở điện thoại lên nhìn. 10 giờ 33, giống như Phó Niên nói.
“Đồng hồ ở sau lưng dì.” Phó Niên bất thình lình nói.
Sở Dung nghe thế nhìn về phía sau, quả nhiên có một chiếc đồng hồ treo tường rất lớn.
“Dì không biết à?” Phó Niên tiếp tục hỏi
Sở Dung vuốt nhẹ ốp điện thoại, đang định trả lời cho có lệ thì trong lòng lại dâng lên cảm giác khác thường. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Phó Niên, cậu bé này trưởng thành quá sớm, không biết có phải cậu đã phát hiện ra điều gì hay không. Cô mím môi: “Con muốn nói cái gì?”
Phó Dư cũng tò mò nhìn Phó Niên, lặp lại như con vịt: “Anh ơi anh muốn nói gì thế?”
Phó Niên dời tầm mắt: “Tôi đói.”
Phó Dư lại hóa thân thành vịt học nói: “Mẹ ơi con cũng đói.”
Nguy cơ tạm thời được giải trừ, Sở Dung âm thầm thở phào. Ở chung với tên nhóc Phó Niên này thực sự rất mệt mỏi, còn nhỏ mà quá thông minh, thật sự không công bằng với một người lớn ngu ngốc như cô mà.
“Gần mười một giờ rồi, chúng ta xuống dưới ăn trưa thôi.” Sở Dung buông điện thoại xuống: “Hai đứa đánh răng rửa mặt chưa?”
Phó Dư lắc đầu.
“Vậy mẹ dẫn các con đi đánh răng rửa mặt trước.” Sở Dung vươn vai nói: “Đi thôi.”
“Tôi và Phó Dư không có bàn chải đánh răng với khăn mặt.” Phó Niên không nhúc nhích.
Sở Dung cười nói: “Chúng ta đánh cược nhé, mẹ nói có.” Cô bế Phó Dư lên: “Tiểu Ngư đoán là có hay không có nào?”
Phó Dư rất thích được ôm, cậu bé vòng tay qua cổ Sở Dung, hai mắt lấp lánh nói to: “Có.”
Sở Dung nhướng mày nhìn Phó Niên rồi đi vào phòng tắm.
Phó Niên chờ hai người đi vào rồi mới từ từ leo xuống giường đi theo bọn họ.
Sở Dung đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phó Niên trong gương. Ha ha, nhóc con không ngờ tới phải không. Ngoài trừ căn phòng còn chưa trang trí xong, cô còn nhờ thím Vân mua cả những đồ dùng khác.
Bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo, đồ chơi, đồ dùng học tập. . . chỉ cần Sở Dung nhớ được cái gì cô đều bảo thím Vân mua hết.
“Bàn chải đánh răng màu xanh là của Tiểu Ngư, còn cái màu trắng là của Niên Niên.” Sở Dung đưa bàn chải đánh răng mới cho Phó Niên và Phó Dư xem: “Tiểu Ngư có thể tự đánh răng được không?”
Phó Dư gật đầu thật mạnh: “Con biết mẹ ơi.”
Sở Dung nặn kem đánh răng rồi đưa cho hai đứa nhỏ.
Phó Niên ngơ ngác nhìn hình con chó nhỏ trên bàn chải đánh răng. Sao Sở Dung biết cậu thích chó? Cậu dám cược rằng mình chưa bao giờ để lộ việc bản thân thích chó trước mặt Sở Dung. Người vặn vẹo như cô ta nếu mà biết cậu thích chó thì không biết chừng sẽ giết chết con chó ngay trước mặt cậu.
Đương nhiên là Sở Dung biết Phó Niên thích chó. Trong sách Hách Hàn Vân đã dùng một con Samoyed nhỏ để chạm tới trái tim Phó Niên, kéo gần khoảng cách với cậu.
Nếu muốn kéo gần quan hệ với ai đó thì đương nhiên phải gãi đúng chỗ ngứa của người ta.
Vẻ mặt ngơ ngác hiếm hoi của Phó Niên khiến Sở Dung vô cùng hài lòng. Hừ, ngạc nhiên chưa, dù sao cô cũng là người lớn mà không lấy lòng được một đứa con nít sao??
Ngoại trừ Phó Dư đang cầm bàn chải đánh răng hình cá mập ngây ngốc trước gương thì Sở Dung và Phó niên đều có tâm tư khác nhau.
Lúc xuống lầu ăn cơm, vẻ mặt của ba người càng khác biệt. Sở Dung hớn hở nở mày nở mặt, Phó Dư cười ngốc nghếch, còn Phó Niên thì cau mày trầm tư, nhưng ba trạng trái này kết hợp với nhau lại hài hòa đến lạ.
Bầu không khí hòa hợp này đột ngột kết thúc khi họ đi đến bàn ăn. Sở Dung đã nhắn tin trước cho thím Vân nấu cơm trưa. Thím Vân đã làm bữa trưa xong rồi nên khi nhận được tin nhắn liền nấu thêm hai món nữa để bữa trưa trông phong phú hơn, làm hài lòng phu nhân và hai thiếu gia.
Sở Dung rất hài lòng với tay nghề của thím Vân, nhưng khiến cô không vui lại là một người khác.
Đó chính là Tằng Thiến đang ngồi trên bàn ăn uống thỏa thích.
Thím Vân lúng túng đứng một bên, Tằng Thiến không coi ai ra gì một mình hưởng thụ hết năm món mặn hai món canh trên bàn, ăn uống vô cùng tự nhiên thoải mái.
Không chỉ Sở Dung, khi Phó Niên và Phó Dư nhìn thấy Tằng Thiến cũng bắt đầu run rẩy.
Nếu Sở Dung là bạo quân thì Tằng Thiến chính là tay sai của bạo quân. Hầu hết mệnh lệnh của Sở Dung đều do Tằng Thiến thực hiện, đối với Sở Dung mà nói cô ta còn hữu dụng hơn Ngô Xán, thậm chí nhiều khi cô ta còn là người đề xuất chủ ý cho Sở Dung. Sở Dung ngu xuẩn lại không có chính kiến nên hầu như Tằng Thiến đưa ra đề xuất gì cô ta cũng đều nghe theo.
Có thể nói Tằng Thiến là người dẫn lối cho Sở Dung bước lên con đường sai lầm. Nhờ có cô ta mà Sở Dung mới càng đi càng xa và không thể quay đầu.
Vỗ nhẹ đầu hai bánh bao nhỏ đang run rẩy, Sở Dung thì thầm một câu “Đừng sợ.” rồi sải bước đến chỗ Tăng Thiến.
“Cô đang làm gì?” Sở Dung bình tĩnh hỏi.
Tằng Thiến đã sớm biết Sở Dung đến, nhưng cô ta không sợ. Trước lời chất vấn của Sở Dung, cô ta cắn đũa cười khanh khách: “Phu nhân đến rồi à. Cả ngày hôm qua em không ăn cơm, khi trở về lại không có ai chuẩn bị cơm tối làm em đói chết mất. Phu nhân tốt với em nhất, chẳng lẽ lại không cho em ăn cơm?”
Giọng cô ta ngọt phát ngấy, như là cố ý làm nũng.
Cô ta dường như coi mình là em gái của Sở Dung, đang tìm kiếm sự ưu ái của chị gái.
Nguyên chủ Sở Dung rất thích dáng vẻ này của Tằng Thiến, cô ta thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Tằng Thiến không mất tiền nói cho cô ta nghe miễn phí. Nguyên chủ phát điên tìm kiếm khoái cảm từ việc tra tấn Phó Niên Phó Dư, đồng thời cũng cực kỳ hưởng thụ Tằng Thiến nịnh nọt.
Đôi lúc Sở Dung còn tưởng rằng nguyên chủ mắc bệnh thần kinh.
Nếu không tại sao cô ta không nhìn thấy sự khinh miệt và ác ý không thèm che giấu trong mắt Tằng Thiến?
Chiêu này của Tằng Thiên tuyệt đối bách phát bách trúng, khi nào cô ta muốn làm chuyện gì khác thường thì chỉ cần ngọt ngào nũng nịu với nguyên chủ vài câu, dù không phải lời nói tình cảm gì cũng có thể dỗ dành nguyên chủ nở ruột nở gan.
Nhưng Sở Dung bây giờ không ăn nổi dáng vẻ này của cô ta.
Cô đã từng gặp rất nhiều người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, họ còn đẳng cấp hơn cả Tằng Thiến. Cho nên trong mắt Sở Dung kỹ thuật diễn vụng về của Tằng Thiến còn chẳng bằng một sinh viên kém cỏi của khoa diễn xuất.
Lời ngon tiếng ngọt của Tằng Thiến không phải là đường, mà là thuốc độc trộn với mật.
“Cả ngày hôm qua không ăn cơm.” Sở Dung nhẹ nhàng lặp lại: “Không có ai chuẩn bị bữa tối. Mười một giờ trưa hôm nay đói quá nên đến ăn đồ ăn trên bàn à?”
Tằng Thiến ậm ừ hai tiếng: “Đúng vậy, hôm qua thím Vân đi ngủ sớm quá nha, em gọi mãi mà bà ta không dậy.”
Thima Vân đứng một bên giận mà không dám nói gì. Bà là đầu bếp nhà họ Phó, được Phó tiên sinh thuê về nấu cơm cho gia đình chứ không phải nấu cơm cho Tằng Thiến! Hôm qua Tằng Thiến hơn mười một giờ đêm mới về đòi ăn, bà bị làm phiền mãi thành quen nên không muốn phản ứng với cô ta.
Bây giờ Tằng Thiến lại cố ý cáo trạng với phu nhân, phu nhân vốn đối đãi với Tằng Thiến như em gái ruột, không biết sẽ phạt bà ấy như thế nào đây?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Sở Dung cười khẽ hai tiếng.
“Tôi hỏi cô, cô tên là gì?” Sở Dung nghiêm túc hỏi.
Tằng Thiến không hiểu lắm nhưng vẫn cười theo đáp lời: “Phu nhân, em là Tằng Thiến nha, Có phải phu nhân bị chọc giận đến điên luôn rồi không?”
“Vậy đây là nơi nào?” Sở Dung hỏi tiếp, khuôn mặt không có chút ý cười nào.
“Đây là, đây là biệt thự Hương Sơn nha. . .” Tằng Tiến theo bản năng đứng dậy khỏi ghế. Khi trả lời câu hỏi này của Sở Dung, Tằng Thiến đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Đúng vậy, đây là biệt thự Hương Sơn, cô ta vẫn luôn mơ ước được trở thành nữ chủ nhân của nơi này!