Phu Quân Của Ta Là Nam Sủng

Chương 8 - 9


1 tháng


8.


 

“Này, đại nhân với phu nhân ở trong phòng lâu như thế làm gì nhỉ?"


 

"Trăng đã lên cao, qua canh ba rồi, người nói có khi nào...."


 

Mấy nô tỳ gác đêm bên ngoài khẽ nói rồi thẹn thùng.


 

Trong phòng, Lận Quý ngồi ngay ngắn bên cạnh ta đọc sách, trông như một học giả thời xưa.


 

Còn ta ngồi dưới đất nghiền thuốc.


 

"Phu quân, ta mỏi tay rồi."


 

"Vậy thì thêm mấy viên nữa cũng không sao nhỉ." Hắn ăn nói quái gở, "Đúng không phu nhân?"


 

Đàn ông im lặng, phụ nữ khóc, ta ngồi dưới đất nghiền thuốc, tay tưởng chừng như sắp gãy tới nơi.


 

"Gần đây nếu phu nhân không có việc thì đừng chạy đến vương phủ."


 

"A tỷ của ta cũng chỉ tốt bụng, thấy thể lực chàng không đủ..."


 

Hắn nhướng mày, ta ngậm miệng lại.


 

"Gần đây chỉ sợ kinh thành có động tĩnh, phu nhân đừng ra ngoài." Hiếm khi hắn kiên nhẫn, chân thành giải thích.


 

Vừa dứt lời, một tên thuộc hạ bên ngoài bẩm báo: "Đại nhân, quan viên môn hạ của Lâm thừa tướng bị ám sát trên đường Trường An."


 

"Chiêu thức của thích khách thế nào?" Hắn đứng dậy mở cửa.


 

"Dùng kiếm rất nhanh, một phát trí mạng, nhưng tên thích khách đó rất kỳ lạ, hắn khắc đóa hoa lên mặt người nọ."


 

Nghe vậy, Lận Quý như vô tình cố ý nhìn ta, hỏi tên thuộc hạ: "Hoa gì?"


 

"Hoa hải đường."


 

Rêu rao như thể đang tranh công với ai đó, giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo.


 

9.


 

“Tỷ tỷ, tại sao tỷ chỉ đưa thuốc cho ca ca." Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên nổi giận, rầm rì, "Tại sao ta lại không có, ta làm sai chỗ nào sao?"


 

Sáng sớm, hắn thấy ta ngồi nghiền thuốc thì lập tức đòi hỏi.


 

Buồn cười.


 

Với cái thể lực của hắn, không uống thuốc đã muốn nửa cái mạng của ta rồi.


 

Sao ta có thể cho hắn chứ.


 

"Đây không phải là kẹo." Ta đẩy hắn ra, "Ta sẽ đưa thứ khác cho ngươi."


 

Mắt hắn sáng lên, chút tâm tư hư hỏng này đều là do ta dạy hắn.


 

Bên ngoài viện có người bẩm báo: "Phu nhân, cô cô trong cung tới."


 

Bởi vậy mới nói, làm gì có chuyện ta không đi ra ngoài.


 

Nương nương trong cung triệu kiến ta vô số lần, ai không biết còn tưởng ta với nàng có quá khứ tình cảm gì đó.


 

Thủ đoạn của nương nương không nhiều, chỉ có giễu cợt, dùng trà nóng, ngồi trên ghế rồng.


 

Tường trong cung rất dày, cây liễu không xuyên qua được.


 

Ta giơ trà nóng đến mệt, từ quỳ biến thành ngồi.


 

Nàng ta giở sách, ngẩng đầu thấy vậy thì đang định lên tiếng.


 

“Nương nương.” Ta nói tước, "Ta có một thứ muốn cho nương nương xem."


 

Ít nhiều nàng ta đã có bóng ma tâm lý, nhưng lại mang tâm lý tò mò: "Thứ gì?"


 

"Thứ này phải vào trong buồng mới lấy ra được."


 

Nương nương và ta một trước một sau đi vào buồng trong điện của nàng.


 

Màn rơi xuống, lư hương lượn lờ.


 

Ta lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, dâng lên bằng hai tay.


 

Nàng ta cầm một góc cẩn thận đánh giá, ngửi thấy mùi lạ: "Đây là gì?"


 

"Còn mới đó, hôm nay ta vừa mới lấy ra từ phòng của hắn." Vẻ mặt ta nịnh nọt, "Nếu nương nương thích, sau này ta sẽ mang thêm nhiều thứ khác đến."


 

Nàng ta đột nhiên ném khăn tay lên bàn: "Làm càn, ngươi coi bổn cung là gì! Bổn cung muốn thứ gì mà chẳng được!"


 

Nương nương đuổi ta ra ngoài, nhưng cũng không trả khăn tay lại cho ta.


 

Ban đêm, ta ngồi trong thư phòng của phu quân sắc thuốc như thường lệ.


 

Lần này, thiếu niên ngồi bên cạnh giúp ta.


 

Hắn nghiền thuốc còn hăng say hơn cả ta, thấy phu quân về phủ, hắn dựa vào vai ta lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại chiều hư ca ca vậy, sao ca ca có thể để tỷ vất vả thế này..."


 

Lận Quý còn chưa bước chân vào phòng đã nghe thấy vậy, hắn cười nói: "Con bồ câu ở đâu ra suốt ngày hót tiếng ca ca thế?"


 

Thiếu niên ngúng nguẩy khuôn mặt nhỏ, cọ vào hõm vai ta như khiêu khích, trông cực kỳ kiêu ngạo.


 

Ta bị mái tóc đen mềm mại của hắn cọ phát ngứa, bật cười.


 

Đang cười, nhìn thấy gương mặt lạnh của Lận Quý, ta lập tức im miệng.


 

"Hôm nay phu nhân lại vào cung?"


 

Sau khi đuổi thiếu niên đi, Lận Quý vừa cởi áo vừa hỏi ta.


 

Ta nhìn áo trong của hắn, nổi ý đồ.


 

"Phu nhân đang nhìn gì vậy?" Hắn cúi đầu hỏi ta, giọng điệu không lạnh lẽo giống như vừa rồi.


 

Ta chột dạ nói bâng quơ: "Cơ bắp của phu quân rất được."


 

Hắn giễu vượt: "Xem ra một mình hắn không khiến nàng thỏa mãn?"


 

Ta vui vẻ, nhìn hắn bằng ánh mắt ám chỉ: "Có được không?"


 

Yết hầu của hắn chuyển động, trác táng nhìn ta: "Được cái gì?"


 

"Thêm mấy thiếu niên nữa có được không?"


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play