Phu Quân Của Ta Là Nam Sủng

Chương 10 - 11


1 tháng


10.


 

Sáng sớm, trước cửa Lận phủ, người bán nón lá đụng phải người bán bánh hấp.


 

"Đại Lang, dậy sớm vậy."


 

Người bán bánh hấp thở dài: "Haiz! Lại một đêm không ngủ, Lận phủ vừa mới ngừng tiếng kèn lại biết thành ngày đêm nghiền thuốc."


 

"Ai ui! Là ngươi không biết thôi!" Người bán nón lá kề tai nói nhỏ, "Thuốc này là viên thuốc rất to, là để bồi bổ cho vị đại nhân bất lực kia đó!"


 

Xe ngựa đi qua con phố dài, hướng về phía hoàng cung.


 

Dọc đường là lưu dân từ phía nam đổ đến, đói đến mức phải quỳ xuống đất bán con.


 

Người đi qua toàn líu lưỡi lắc đầu: "Quan lại bây giờ chỉ biết cầu đạo thành tiên, phía nam hạn hán ba năm không ai quản lý, tiền cứu tế thì rơi hết vào tay tham quan."


 

Cửa sau của một quý phủ vừa mở, ném đồ ăn rượu thịt còn thừa ra bên ngoài khiến lưu dân tranh nhau giẫm đạp, phải để người quản lý trật tự kinh thành đuổi đi.


 

“Nương nương nói hôm nay không cần bưng trà, vào trong buồng là được."


 

Đi vào tẩm điện của nương nương, ta vén màn vào trong, các cô cô đang hầu hạ nàng ta búi tóc.


 

Ta ngẩng đầu thoáng nhìn qua giường nàng, chiếc khăn tay được đặt ngay bên gối.


 

“Nương nương." Ta dâng áo trong đêm qua lên, "Không biết đêm qua nương nương có ngủ ngon giấc không?"


 

Nàng ta liếc qua chiếc áo, cô cô đứng một bên nhận lấy.


 

Nương nương hắng giọng hỏi ta: "Nghe nói, đêm qua ngươi giã thuốc cả đêm?"


 

Tin tức truyền nhanh đến mức như thể nàng ta ngồi giã thuốc cùng với ta vậy.


 

"Thật không dám giấu nương nương, thiếp đã duyệt một nam tử ở phường nhạc, muốn mang hắn về phủ để được ngày đêm nhìn thấy hắn." Ta quỳ xuống khẩn thiết cầu xin, "Đến thiếp còn như thế, huống chi là người có thân phận tôn quý như nương nương."


 

Nàng ta giương mắt nhìn ta: "Ngươi đúng là hoang đường."


 

Ta tiến lại càng gần: "Nếu đã thật lòng yêu nhau thì có nhiều lý do để kéo người đến bên cạnh hầu hạ mà."


 

Nương nương cho người bên cạnh lui ra, thấp giọng nói với ta, "Ngươi có cách gì?"


 

"Gần đây ngoài cung thường xuyên có quan viên bị ám sát không rõ lý do." Ta đặt tay lên tay nàng ta, "Vậy thì nếu hắn đột nhiên bị giết không rõ lý do, đổi sang thân phận thái giám, là thái giám thì sao không thể hầu hạ nương được?"

Phu quân của ta là nam sủng. (03)


 

11.


 

“Người bán nón lá, ngươi khóc cái gì?" Người qua đường hỏi người bán nón, "Đại Lang bán bánh hấp đâu rồi, sao hôm này không thấy đến?"


 

"Hu hu! Trời thấy còn thương mà. Vợ của Đại Lang ngoại tình, cho Đại Lang uống thuốc độc chết." Người bán nón lá ngồi khóc trước cửa Lận phủ, "Đại Lang chết rồi Đại Lang ơi!"


 

“Đi đi, đừng có khóc trước cửa Lận phủ." Hộ vệ của Lận phủ đuổi người bán nón đi, treo đèn lồng trắng trước cửa.


 

"Chuyện gì thế này?" Người bán nón lá hỏi người qua đường.


 

"Ngươi không biết sao?" Người qua đường nói, "Đáng thương cho Lận đại nhân thành danh từ thời niên thiếu lại bị kẻ trộm ám sát trên đường Trường An."


 

Xe ngựa của vương phủ dừng trước cửa, a tỷ xuống xe, lập tức đi vào phòng ta.


 

Ta mặc áo tang ngồi trên đầu giường lau nước mắt, trông vô cùng đau khổ, được mọi người vây quanh an ủi.


 

"Được rồi, đừng giả vờ nữa."


 

A tỷ đuổi mọi người đi: "Xem muội vui chưa kìa."


 

"Dù sao cũng không được như tỷ tỷ." Ta vứt khăn tay rắc bột ớt đi, "Mấy ngày không gặp, sao tỷ tỷ béo lên nhiều vậy."


 

"À." Tỷ ấy vỗ bụng, "Không cẩn thận có chuyện vui ấy mà."


 

Ta nuốt nước bọt, "Lão vương gia già rồi mà còn có con sao?"


 

"Đây là cháu của lão ý." A tỷ lườm ta, "Đứa nhỏ này ít nhiều sẽ khiến thế tử sớm hạ quyết tâm."


 

Dứt lời, a tỷ lấy rất nhiều viên thuốc ra đưa cho ta, "Người đó cũng cần nhanh chóng ra tay thôi."


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play