Phu Quân Của Ta Là Nam Sủng

Chương 7


1 tháng


7.


 

Xe ngựa đi qua phố dài, trên đường rộn ràng nhốn nháo.

Ta cẩn thận nhét viên thuốc màu đen vào trong hộp nhỏ.

“Lão vương gia vừa chết, hai mươi vạn kỵ quân cũng không rơi vào tay thế tử.”

“Hừ! Hắn mơ mộng hão huyền, hiện giờ Thánh thượng chỉ muốn tu tiên, suốt ngày nhốt mình trong đạo quan cầu được trường sinh bất tử, nương nương nắm quyền trong cung, gia tộc bên mẹ Lâm thị lại là nguyên lão ba triều." Một nam tử mặc quan phục bên ngoài đắc ý giơ tay lên, "Có rơi vào tay hắn hay không còn phải để Lâm thừa tướng xem xét đã." 

Vừa dứt lời, hắn giơ tay lên cao, không cẩn thận chạm vào xe ngựa của ta.

"Xe nhà ai không có mắt, ngay cả bản quan cũng dám đụng vào!" Hắn hậm hực xốc màn xe của ta lên, “Để bản quan xem là tên điêu dân nào?”

Ta không kịp tránh, đối diện với hắn.


 

"A...." Vẻ mặt hay thay đổi, háo sắc xoa tay, "Là tiểu nương tử nhà ai thế này?"


 

"Ấy, đại nhân." Tên quan nhỏ bên cạnh giữ hắn lại, nói nhỏ với hắn, "Đây là xe ngựa của Lận phủ."


 

"Lận phủ ư?" Hắn đảo mắt, đánh giá ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cười trào phúng, "Vậy đây chính là Lận phu nhân rồi, Lận Quý là tên si tình, nói vậy, bây giờ phu nhân vẫn còn hoàn bích (xử nữ) phải không?"


 

Trên đường, mọi người vây quanh hóng hớt.


 

Ta vô tình gây chuyện, muốn kéo mành xuống bỏ chạy lấy người.


 

Nhưng hắn lại trở nên kiêu ngạo, bàn tay đầy mỡ vươn tới muốn sờ ống tay áo của ta.


 

Ta không kịp tránh đi, chỉ thấy đột nhiên bị lóe mắt, một thanh kiếm xuyên qua khiến tay hắn bị đứt trước mặt ta.


 

Bàn tay lăn đến chỗ chân ta.


 

Hắn cong miệng, còn chưa kịp phản ứng thì những người xung quanh đã hét lên: "Giết người! Giết người rồi!"


 

Thích khách mặc đồ đen, ra chiêu rất nhanh, dáng vẻ lười nhác, trắng trợn khắc đóa hoa hải đường lên mặt nam tử.


 

Ban ngày ban mặt, thật quái đản.


 

Hắn quay đầu liếc ta một cái, ánh mắt lạnh băng nhìn rất yêu nghiệt.


 

"Mau, mau lên! Bắt lấy hắn!"


 

Khi mọi người phản ứng lại thì hắn đã biến mất như một cơn gió, không tìm thấy hành tung.


 

Trên đường nhốn nháo, mọi người xô đẩy khắp nơi.


 

Đoàn quân bảo vệ kinh thành nhanh chóng chạy đến, tướng cầm đầu là môn hạ của phụ thân ta, hắn hành lễ với ta: "Quấy rầy phu nhân rồi. Nhìn kiếm pháp của hắn thì có vẻ hắn chính là thích khách ám sát lão vương gia, mời phu nhân mau chóng hồi phủ để tránh phát sinh sự việc khác."


 

Nhưng xe ngựa của ta còn chưa kịp về phủ thì đã bị gọi vào cung.


 

Người dẫn đường là cô cô trong cung của Hoàng hậu.


 

Vết bỏng trên tay ta vừa mới khỏi, không biết lại có chuyện gì đang chờ đón ta.


 

Đi qua con ngõ không nhìn thấy điểm cuối, đi từng bước, tường cung như cao lên một bậc, đè nặng lên đỉnh đầu.


 

Cách đó không xa, trên điện vang lên tiếng đàn sáo.


 

Hóa ra là trong cung mở tiệc.


 

Cô cô đi đằng trước dẫn ta vào vị trí, sau đó không thấy đâu.


 

"Sao nàng lại tới đây?" Lận Quý đã ngồi từ bao giờ, sau khi nhìn thấy ta thì nhíu mày.


 

Bên cạnh hắn là tiểu nương tử hắn mang về phủ. Nàng ta đang rót rượu cho hắn, eo mềm như liễu, trang điểm xinh đẹp.


 

Còn ta vội vàng đi đến đây, đầu tóc hỗn loạn, khiến nàng ta trông còn giống chính thê hơn.


 

Ngồi trên cao là nương nương với gương mặt xinh đẹp, nàng nhìn ta không nói gì, mỉm cười.


 

Mọi người nhìn ta, có thương hại, có giễu cợt.


 

Trong đó không ít người là bạn cũ của phụ thân, lúc này họ lại nhìn sang nơi khác.


 

Không có ai nói gì, nhưng trên mặt họ đã viết hết những gì muốn nói.


 

Dưới ánh mắt của mọi người, ta đành phải ngồi ra phía sau vị nương tử kia, đó là vị trí dành cho thiếp thất.


 

Nhưng vẫn có người lắm miệng: "Sao phu nhân lại tới muộn thế? Cũng may nương nương tốt bụng, miễn tội cho ngươi."


 

Yến tiệc ở đâu ra mà không có thiếp mời, nửa đường lại kéo ta tới đây, rõ ràng là muốn ta mất mặt mà.


 

Ta nhìn thoáng qua Lận Quý, chỉ thấy hắn thờ ơ uống rượu mà tiểu nương tử đưa cho.


 

"Bổn cung chợt nhớ ra." Nương nương nhân cơ hội lên tiếng, "Hôm nay là sinh nhật của Lận đại nhân đúng không?"


 

Nương nương sai người mang bức tranh chữ lên: "Bổn cung tặng bức tranh này, không biết đại nhân có thích không?"


 

Ta nhận ra bức tranh này, là bức tranh mà hắn tìm mãi không được.


 

"Không biết phu nhân chuẩn bị quà gì cho đại nhân vậy?" Nương nương lại quay sang hỏi ta.


 

Nhất thời, mọi người lại nhìn ta.


 

Quà?


 

Ta đâu biết hôm nay là sinh nhật hắn.


 

Hắn thoáng nhìn ta, chén rượu khựng lại giữa không trung.


 

"Chẳng lẽ Lận phu nhân quên rồi?" Nương nương không giấu được trào phúng.


 

"Chỉ là món quà nhỏ, không dám bêu xấu trước mặt nương nương." Ta móc chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo ra.


 

“Không sao, để cho bổn cung mở rộng tầm mắt xem nào."


 

Mặc dù nói thế, như vẻ mặt nàng ta lại tự tin như kiểu: Quà của nàng ta thì sao tốt hơn của ta được.


 

Lận Quý khá bất ngờ, hắn nhìn cái tráp kia, trong mắt là vẻ dịu dàng, khẽ mím môi.


 

Chiếc hộp nhỏ bị mang lên cho nương nương.


 

Nàng ta mở ra trước mặt mọi người, một viên thuốc to màu đen lù lù xuất hiện.


 

Nương nương sửng sốt, đánh giá viên thuốc đen đó.


 

Sau đó đột nhiên khép cái hộp lại, hắng giọng: "Hoang đường!"


 

Nàng ta nhìn Lận Quý, xấu hổ và chần chừ.


 

Mà mọi người thì tò mò và cười thầm.


 

Nhưng không dám nhìn Lận đại nhân.


 

Lúc này, mặt hắn còn đen hơn cả viên thuốc.


 

Ta sợ mọi người hiểu lầm, vội vàng giải thích giúp hắn: "Bình thường chỉ cần uống một viên thôi, không cần uống nhiều đâu."


 

Sau đó lại nói thêm: "Uống nhiều tổn hại cơ thể."


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play