Phu Quân Của Ta Là Nam Sủng

Chương 5 - 6


1 tháng


5.

Ta kể lại đoạn "gặp mặt thổi kèn", miêu tả sinh động như thật với phu quân.

Tiểu nương tử quỳ dưới đất nghe đến mức chuyển sang ngồi xếp bằng, nuốt nước bọt: "Hắn đúng là...." Lời sắp nói ra lại thoáng nhìn sắc mặt của phu quân ta, "Đúng là có tài năng âm nhạc, có thể thổi kèn dễ nghe đến thế!"

Đêm hôm đó, Lận Quý không cho thiếu niên ở lại phòng ta, hắn ép đối phương thổi kèn: "Ta muốn tỏ lòng thương tiếc với lão vương gia."

Ta nằm trên giường Lận Quý, nghe tiếng kèn cách đó không xa vang lên cả đêm.

Cảm thấy đau lòng.

Lận Quý ngồi cách ta rất xa. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm quyển sách, mắt nhìn thẳng.

"Phu quân."

Hắn nhướng mi nhìn ta.

Ta nhỏ giọng: "Ta nghe kỹ lại rồi, hắn thổi kèn chẳng ra làm sao cả."

Hắn di chuyển tầm mắt: "Ta lại thấy dễ nghe đó chứ."

Tiếng kèn bên ngoài đột nhiên dừng lại, một lát sau, có một nô tỳ bước vào nói: "Đại nhân, lang quân thổi kèn ngất đi rồi."

“Ai ui!” Ta nhanh nhẹn bước xuống giường.

Nhưng chỉ một ánh mắt của Lận Quý đã khiến ta rụt chân về.

Lại có một nô tỳ bước vào bẩm báo: "Đại nhân, lang quân tỉnh rồi, nói khó chịu, muốn gặp phu nhân."

"Khó chịu thì mời đại phu đi, mời phu nhân làm gì?" Hắn thờ ơ lật một trang sách.

Ta vùi vào trong chăn, không nhịn được lại ngó đầu ra bên ngoài.

Đúng lúc bị Lận Quý bắt gặp.

Hắn liếc mắt rồi muốn quay đi, nhưng tầm mắt lại dừng trên bờ vai không cẩn thận bị lộ ra ngoài của ta.

Chỉ dừng một giây rồi quay đầu.

Ngón tay cầm sách hơi siết chặt.

"Mới vậy mà đã hôn mê? Đúng là yếu ớt." Hắn đột nhiên nhướng mày nhìn ta, cười như không cười gọi, "Phu nhân."

"Là do ta sai, mấy hôm nay ta đã ép hắn thổi nhiều rồi, chắc hắn bị váng đầu." Ta nhỏ giọng cãi lại.

Tai hắn luôn rất thính, bàn tay lật sách dừng lại, ngước lên nhìn ta như muốn hiểu ta đang nghĩ gì.

"Vương gia ra đi đột ngột, ta cũng rất đau lòng." Ta ngoan ngoãn nói dối không cần chuẩn bị bản thảo, "Ta chỉ bảo hắn thổi một khúc thể hiện lòng thương tiếc thôi."

Ta vừa dứt lời, một nô tỳ lại bước vào nói: "Đại nhân, lang quân nói chắc ca ca đang bắt nạt hắn, hắn không muốn làm tỷ tỷ khó xử nên ở một mình cũng được."

Nghe vậy, Lận Quý thong thả đặt quyển sách xuống bàn, đặt tay lên đó, mỉm cười nhìn ta như một con hồ ly.

“Người nghe không hiểu tiếng kèn chỉ có thể là người nằm trong quan tài. Hắn đã thổi kèn lão luyện như vậy, tất nhiên sẽ hiểu khi nào nên thổi, khi nào không nên thổi đúng không phu nhân?”

6.


 

"Lận phủ thật kỳ lạ, tiếng kèn vang lên bảy ngày vẫn chưa dứt."


 

"Haiz, ngươi không biết thôi! Lận phu nhân chính là em gái ruột của Vương phi, vương gia mất còn chưa đầy tháng, người ta còn đang đau buồn."


 

Xe ngựa đi qua con phố dài, người bán nón lá và người bán bánh hấp đang huyên thuyên trước cửa Lận phủ.


 

Tới vương phủ, ta lập tức tới nơi ở của trưởng tỷ.


 

Tỷ ấy đang chơi cùng với mấy chục mỹ thiếp của lão vương gia.


 

"A~ tỷ tỷ tới bắt ta đi!"


 

"A~ muội muội đừng chạy mà!"


 

Ngẩng lên nhìn thấy ta, trưởng tỷ vội vàng bảo ta ngồi xuống, gọi một mỹ thiếp trong số đó: "Lan Nhi, mau mang thứ nước ngươi mới học làm lên đây cho muội muội nếm thử nào."


 

Lan Nhi cười khanh khách bưng một chén nước đến: "Tỷ tỷ mau uống thử đi, ta mới học làm đó."


 

Lúc đưa cho ta, khuỷu tay nàng để lộ một vết đỏ đã kết vảy, ngoài ra còn có rất nhiều vết thương cũ chưa lên da mới.


 

Từ lâu đã nghe nói lão vương gia ngu ngốc vô độ, cưỡng đoạt dân nữ, nhưng khi thật sự nhìn thấy vết thương vẫn không tránh khỏi kinh ngạc sợ hãi.


 

Nàng mẫn cảm cảm nhận được ánh mắt của ta, theo bản năng muốn rụt tay về nhưng lại bị trưởng tỷ nắm lấy.


 

Dịu dàng mà mạnh mẽ.


 

"Người đã chết rồi." Cách trưởng tỷ nói chuyện vẫn thờ ơ, nhưng hiếm khi để lộ sự tàn nhẫn dũng cảm, "Không ai làm hại các ngươi được nữa đâu."


 

Ta uống mấy ngụm nước ấm, nóng bức tan đi, người thoải mái hơn một chút.


 

“Tỷ tỷ giỏi về y dược, dạy cho chúng ta chút kiến thức về thuốc. Bọn tỷ muội chúng ta ngày ngày ôn tập, chỉ mong học hỏi được nhiều."


 

"Sau khi học xong, ta muốn cùng các tỷ muội về quê làm thầy thuốc."


 

Vừa dứt lời, Lan Nhi bị tỷ muội khác gọi đi.


 

Ngày nắng nóng, các tỷ tỷ đằng trước cầm quạt tròn gọi nàng đi, miệng cười nói chuyện.


 

Nàng ấy xách váy chạy đến, bất chợt có cơn gió thổi qua, mùi thảo dược thoang thoảng.


 

Không nồng mà cũng không nhạt, chỉ thoang thoảng như mùi hương tự nhiên.


 

"Sang năm thật sự có thể thả họ về quê sao?" Ta nghiêng người hỏi trưởng tỷ.


 

Trưởng tỷ nhìn bọn họ: "Thế đạo bây giờ nịnh thần được sủng ái, dân chúng lầm than. Ra khỏi vương phủ này, không có người bảo vệ có khi còn không ra khỏi được kinh thành, nếu trên đường đi bị hại, ngay cả người để khóc lóc kể lể cũng không có."


 

(Thế đạo: lẽ thường của đời.)


 

"Nếu học được một chút kiến thức có thể tự lập, những nữ nhân này cũng không cần ở trong hậu viện tranh nhau đến mức người chết kẻ sống."


 

"Nếu được chọn, ai muốn sinh ra đã phải lấy sắc thờ người? Nhưng thế đạo bây giờ chỉ nhìn thấy tác dụng của nữ tử là mỉm cười tranh sủng, làm thiếp, làm thê, làm mẹ thôi."


 

Ở ven tường vương phủ, bóng trúc lay động.


 

Như là gió, cũng như là người.


 

Trưởng tỷ nhìn hình ảnh đó, lạnh lùng cười nhạo.


 

Sau đó lại trở về với dáng vẻ đóa hoa nhỏ ngây thơ, cất cao giọng mềm mại hỏi ta: "Sao muội muội gầy đi nhiều vậy, ai không biết còn tưởng phu quân của muội chết đấy."


 

Ta phiền muộn kể lại chuyện "bảy ngày thổi kèn" cho trưởng tỷ nghe.


 

Tỷ ấy vỗ tay ta rồi thở dài thườn thượt.


 

Sau đó lấy ra một hộp nhỏ từ trong phòng, lấy một viên màu đen trong đó ra nhét vào tay ta.


 

"Cái này sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông." Tỷ ấy nói sâu xa, "Tìm cơ hội đưa thứ này cho hắn đi."


 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play