Phu Quân Của Ta Là Nam Sủng

Chương 3 - 4


1 tháng


3.

Ban đầu, phu quân không đồng ý cho ta về thăm họ hàng.

Bởi vì mẫu thân ta không thích hắn: "Lận Quý không thích con, cuộc sống sẽ rất khó khăn."

Nhưng không, vào đêm động phòng hoa chúc, hắn bị gọi vào cung diện thánh.

Ngày hôm sau, ta vừa mới dâng trà cho cha mẹ chồng thì đã bị gọi vào cung gặp mặt nương nương.

Nương nương ngồi ngay ngắn trên cao, thật sự là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành như lời đồn.

Ta quỳ xuống giơ chén trà nóng, tay nóng đến mức không còn cảm giác nhưng cũng không dám động đậy.

Khi trà ấm hơn, lập tức lại có người rót nước nóng vào, cứ lặp lại như vậy.

Qua buổi trưa, trước điện yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng ve kêu không ngừng, thời tiết oi bức.

Cũng không có người đến can ngăn.

Nô tỳ nói nhỏ với nàng ta: "Đã tan triều, xe ngựa của Lận đại nhân hồi phủ từ lâu rồi ạ."

Nương nương cảm thấy hài lòng, thướt tha đi từ trên cao xuống.

Nàng đứng trước mặt ta, cúi xuống nhìn ta: "Nghe nói lúc Lận Quý cầu hôn ngươi rất vội vàng, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp chuẩn bị."

"Hôm nay thưởng cho ngươi bộ diêu này." Nàng ta gỡ bộ diêu trông khá cũ trên đầu xuống, cắm mạnh vào tóc ta, "Chúc ngươi, năm nào cũng như đêm qua."

(Bộ diêu là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử.)

Ra khỏi cửa cung, ta bị cảm nắng, ngã xuống trước xe ngựa.

Khi tỉnh lại đã là buổi tối mát mẻ.

Chỗ bị bỏng trên tay ta đang được bôi thuốc mỡ, ta mở mắt ra, cứ tưởng là phu quân của mình.

Hóa ra là một nô tỳ.

Thấy ta tỉnh lại, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lận Quý ngồi cạnh cửa.

Nhưng không dám lên tiếng gọi hắn, bởi vì hắn đang nhẹ nhàng mân mê bộ diêu nương nương ban thưởng cho ta.

Nhìn đến mức mất hồn.

4.

Đêm đó ta dọn đồ về nhà mẹ đẻ.

Đi được nửa đường, ta bị trưởng tỷ, cũng chính là Vương phi cho gọi đến vương phủ.

Những chiếc đèn lồng trắng treo trước vương phủ quay cuồng trong gió.

“Vương gia đột nhiên mất trong đêm, tiểu thư mau đi an ủi Vương phi đi ạ."

A tỷ mặc áo tang ngồi trên đầu giường lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ, được mấy chục mỹ thiếp của lão vương gia vây quanh an ủi.

Mọi người đi, ta mới có thể đến gần ngồi bên cạnh tỷ ấy.

"A tỷ, tỷ đừng quá..."

Ta còn chưa kịp nói hết, cửa phòng đóng lại, tỷ ấy quay đầu ôm ta.

Tỷ ấy vùi vào lòng ta, không nhịn được bật cười: "Mẹ nó, cuối cùng ta cũng đợi được đến lúc hắn chết, phát tài rồi."

Ta hỏi a tỷ tại sao Vương gia ra đi đột ngột như vậy?

Vẻ mặt a tỷ hiền lành: "Ta cũng không biết nữa, ta bỏ thuốc rất chậm mà, chưa bao giờ vội vàng."

"Lão ta chết rất thảm, đột nhiên bị ám sát, ngã ngay ngoài cửa phòng bọn ta." A tỷ chỉ ra ngoài cửa, "Kia, cánh cửa đó."

Còn chưa dứt lớt, có bóng người lướt qua như gió khiến ta giật mình.

"Người ám sát vẫn trốn ở trong phủ." A tỷ nói khẽ bên tai ta, "Kiếm pháp của hắn rất đáng sợ, rõ ràng là một phát trí mạng, đã thế còn thảnh thơi khắc hình hoa hải đường lên cánh cửa nữa."

Tuy nói lão vương gia ra đi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ nói chuyện của a tỷ.

"Vẫn là vương phi chuẩn bị ổn thỏa." Thế tử nghiêng mặt nói với a tỷ.

Cái gì mà chuẩn bị ổn thỏa?

Ồn ào đến mức ai không biết còn tưởng vương phủ có chuyện vui.

"Vẫn là thế tử bày cách hay." A tỷ khách sáo nói.

Thế tử rất lạnh lùng, nghe vậy cũng không có biểu cảm gì, chỉ là nói khẽ một câu: "Tang phục vương phi đang mặc trông rất đẹp."

Hắn nói lời trêu chọc bằng giọng điệu hờ hững.

Ta ngồi xuống, không dám lộn xộn, mắt không biết nhìn đi đâu.

Chỉ đành phải nhìn người thiếu niên đang đàn nhạc đám ma ở đối diện.

Thiếu niên này thổi kèn mà nghe vui như tết.

"Nếu muội muội ưng thì có thể mang về." Giọng a tỷ mềm mại, "Coi như thưởng cho muội."

Làm sao được!

Trông hắn có khi còn chưa đủ tuổi thành niên, còn quá trẻ.

Ta là hạng người như vậy sao?

“Tỷ tỷ?”

Trong phòng, thiếu niên cầm kèn trong tay, mặc tang phục, vẻ mặt đơn thuần.

Ta nuốt nước bọt, "Ngươi.... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tỷ tỷ chê ta còn nhỏ sao?" Thiếu niên cau mày, tủi hờn nói.

"Ta ta ta...." Ta vội ngắt lời, "Ta chỉ cảm thấy ngươi còn trẻ mà đã phải đi thổi kèn, không dễ dàng gì."

“Tỷ tỷ yên tâm, từ nhỏ ta đã thích thổi kèn rồi." Khuôn mặt hắn ửng đỏ, hắng giọng, "Tiếng kèn chỉ vang lên vào dịp có người mất hoặc khi thành thân, ta rất thích hai dịp này."

Ta rót hai chén rượu an ủi.

Nhưng mà, hình như rượu này có vấn đề.

Khô nóng.

“Ngươi còn biết thổi gì khác không?"

Ta vén tóc mái, không cẩn thận làm rơi đóa hoa hải đường trắng trên búi tóc xuống.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Lòng bàn tay xoa nhẹ nụ hoa, khi ngước lên nhìn ta trông cực kỳ ngây thơ, không chịu nổi trêu chọc.

Là rượu có vấn đề.

“A~ đệ đệ, tay đệ thật mềm.”

Ta tiện tay nhận lại đóa hoa hải đường trắng, đầu óc mơ màng.

"A~ không đúng, đệ đệ, sao tay của đệ thô vậy?"

Ta sờ một lúc, mở mắt ra thì thấy, ngón áp út bên tay trái của hắn có vết chai.

"Do từ nhỏ đã phải luyện kèn đó tỷ." Hắn đỡ bả vai ta, không dám vượt qua ranh giới.

"A~ không đúng, đệ đệ, sao lại dính nhớp thế này."

Ta tựa đầu lên vai hắn, ngửi thấy mùi máu tươi.

Hắn nhanh nhẹn thổi tắt nến, không cho ta nhìn thấy rõ.

"Tỷ tỷ, tỷ còn muốn nghe ta thổi gì nữa không?"


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play