Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Người Qua Đường Giáp Bỗng Phất Nhanh

Chương 28


1 tháng


Trình Hạ rất mau liền bình tĩnh.

Sau sự kiện xảy ra hai năm trước, hắn không chỉ bị buộc rời khỏi chương trình tuyển chọn tài năng, bị cư dân mạng không ngừng công kích, mà ngay cả những người bạn từng tập luyện chung ở căn cứ cũng bắt đầu xa lánh hắn.

Phảng phất trong một đêm, tất cả mọi người đều chấp nhận “bộ mặt thật” của hắn , không ai nguyện ý nghe chân tương từ chính miệng hắn.

Hay có thể nói, chân tướng thật sự không còn ý nghĩa với họ. Họ chỉ tin những gì họ muốn tin.

Công ty chưa vội cắt hợp đồng với hắn chỉ vì trước đó hđã ký một “hợp đồng bán thân” đặc biệt.

Hơn nữa, sự tồn tại của hắn còn có thể là "bàn đạp" cho Trình Lý, và ở một mức độ nào đó, hắn vẫn có thể mang lại lợi ích cho công ty.

Sau khi chuyện đó xảy ra, Trình Hạ không phải không cố gắng.

Hắn đã chấp nhận phỏng vấn, hy vọng có thể tự giải thích và làm sáng tỏ mọi chuyện. Nhưng các chương trình vô đạo đức lại ác ý cắt ghép, xuyên tạc lời nói của hắn, đẩy hắn vào vực sâu thẳm hơn.

Hắn cũng đã gặp người phụ trách của công ty thực tập, cố gắng giải thích tình hình, mong rằng người nọ có thể giúp đỡ. Nhưng đối phương lại thờ ơ, không đoái hoài đến hắn.

Trình Hạ còn thử tự mình đăng bài làm rõ, tìm đến luật sư, thậm chí nghĩ đến việc ngồi lại nói chuyện với bác trai bác gái, nhưng tất cả đều vô ích.

Hắn đã thử mọi cách có thể, nhưng chẳng có con đường nào thành công.

Trình Hạ bỗng nhiên cảm thấy, không phải phương pháp của hắn sai, mà là... dường như có một bàn tay vô hình đang lấp kín mọi con đường mà hắn có thể đi qua.

Người nắm giữ bàn tay ấy không muốn cho hắn một cơ hội tốt đẹp, nên hắn cũng không thể có một cuộc sống tốt đẹp, chỉ có thể đi theo con đường mà họ đã vạch sẵn, trái ngược hoàn toàn với những gì hắn mong đợi.

— Là số phận sao?

Trước đây, Trình Hạ vốn không tin vào những điều như vậy.

Nhưng tình cảnh khắc nghiệt này khiến hắn không thể không nghĩ đến từ "số phận".

Sự xuất hiện của Trình Lý càng làm hắn thêm chắc chắn về điều đó.

Dường như họ là hai thái cực đối lập, Trình Lý tiến bước trên con đường thần tượng một cách suôn sẻ đến mức không tưởng.

Dù không có bất kỳ nền tảng ca hát hay nhảy múa nào, Trình Lý vẫn có thể, trong chưa đầy một năm, trở thành một trong những thực tập sinh xuất sắc nhất.

Fan hâm mộ, thiện cảm từ người qua đường, tài năng đáng kinh ngạc… tất cả dường như tự nhiên đến với Trình Lý mà không cần nỗ lực nhiều, đạt được những thành quả mà người khác phải phấn đấu nhiều năm cũng không có được.

Trình Hạ từng nghĩ, nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, thì Trình Lý chính là "con cưng của số phận", còn hắn... có lẽ chỉ là một nhân vật phao hôi, chỉ tồn tại để làm nền cho ánh hào quang của nhân vật chính.

Có lẽ, cả đời hắn sẽ chỉ có thể sống trong bóng tối phía sau nhân vật chính.

Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Hạ.

"Trình Hạ, cậu có ở trong phòng không?"

Trình Hạ bừng tỉnh, vội vàng lau đi những vệt nước trên mặt, giọng thấp hỏi: "Ai đấy?"

"Giang Thành đây. Cậu có rảnh không?" Giọng nói vang lên ngoài cửa.

Trình Hạ ngớ người một lúc rồi mới nhận ra, đó là người phụ trách thực tập sinh của hắn.

Hai người lần cuối cùng nói chuyện với nhau là từ hơn một năm trước. Giang Thành phải phụ trách hàng trăm thực tập sinh, sau khi chuyện của Trình Hạ xảy ra, Giang Thành hầu như không còn để ý đến hắn nữa.

Trình Hạ do dự một chút rồi mới mở cửa: “Giang ca, có chuyện gì sao?”

“Hot search, cậu chắc đã thấy rồi, đúng không?” Giang Thành nói, “Đây là cơ hội tốt cho cậu, chỉ cần tẩy trắng thành công, sau này mọi thứ sẽ—”

“Giang ca,” Trình Hạ ngắt lời.

“Có thể để em yên lặng một chút được không?”

Giang Thành sửng sốt, dường như lúc này mới để ý đến đôi mắt đỏ hoe của Trình Hạ.

Anh ta muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, anh ta nói: “Được, vậy lát nữa tôi quay lại.”

Sau khi Giang Thành rời đi, Trình Hạ ngồi một mình trong phòng rất lâu.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìn rất nhiều bình luận hiện tại trên mạng , bình luận phần lớn đều rất mịt mờ, nhưng hơn nữa chính hắn cảm thấy phỏng đoán của mình đúng—— 

Là Lâm Chi Kiều.

Trong đầu hắn vang lên một giọng nói khẳng định.

Trình Hạ siết chặt điện thoại, đột nhiên rất muốn gặp cậu ấy, rất rất muốn gặp. Hắn bất ngờ mở cửa phòng và bước thẳng đến phòng của Lâm Chi Kiều.

Lúc này vừa qua giờ cơm, mọi người vừa mới ăn tối xong và đang quay lại phòng.

Hành lang đầy người qua lại, nhưng Trình Hạ không để tâm đến ánh mắt của họ. Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, đến mức cuối cùng, gần như là hắn đang chạy.

Nhưng khi đứng trước cửa phòng ký túc xá của Lâm Chi Kiều, Trình Hạ đột nhiên khựng lại.

Những suy nghĩ trong lòng tan biến, chỉ còn nghe tiếng tim đập thình thịch. Trình Hạ đưa tay lên, định gõ cửa, nhưng lại dừng lại hồi lâu, rồi cuối cùng vẫn không thể chạm vào cánh cửa đó.

Mãi đến khi phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: "Trình Hạ?"

Là giọng của Quý Nhiên.

"Là Trình Hạ à?" Lâm Chi Kiều thò đầu ra từ sau lưng vài người, "Sao cậu lại đến đây? Lúc này đáng lẽ cậu đang bận xã giao cơ mà?"

Trình Hạ há miệng, nhưng không nói nên lời.

Quý Nhiên để ý thấy càng lúc càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, liền mở cửa, kéo Trình Hạ vào trong. Lâm Chi Kiều thuận tay đóng cửa lại, ngăn cách những ánh nhìn từ bên ngoài.

Anh chàng cameraman vẫn kiên nhẫn làm nhiệm vụ, không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.

Bùi Ninh rót cho Trình Hạ một ly nước. Trình Hạ cảm ơn, nhưng chỉ cầm lấy chứ không uống, hắn chỉ ngồi lặng trên sofa, đôi mắt do dự lướt qua Lâm Chi Kiều, rồi lại cẩn thận tránh đi.

Quý Nhiên cùng những người khác trao nhau ánh mắt, ai cũng hiểu rõ tâm trạng của Trình Hạ.

"Lâm Tiểu Kiều," Quý Nhiên gọi nhỏ.

Lâm Chi Kiều đang mải nghe báo cáo tiền thưởng từ hệ thống 888, không để ý.

888 thông báo: [Bát quái đánh giá cấp ‘A+’, tiền thưởng 88 triệu đã được chuyển khoản!]

[88 triệu?!], Lâm Chi Kiều thốt lên kinh ngạc, [Nếu tiền thưởng khi ăn dưa trực tiếp tăng lên thế này thì vui biết mấy!]

888 cũng tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi: [Không sao đâu, ký chủ, sẽ còn nhiều cơ hội nữa!]

Quý Nhiên đẩy nhẹ Lâm Chi Kiều: "Lâm Tiểu Kiều!"

Lâm Chi Kiều giật mình, ngẩng đầu lên mơ màng: "Hả? Gì vậy?"

Quý Nhiên nói: "Tôi nhớ có đồ bỏ quên ở căng tin, tôi đi lấy, lát nữa sẽ quay lại."

Lâm Chi Kiều: "À, ừ, được thôi."

Bùi Ninh tiếp lời: "Tôi cũng đi."

Lâm Chi Kiều ngạc nhiên: "Chị cũng quên đồ à?"

Bùi Ninh gật đầu, không để lộ cảm xúc, rồi theo Quý Nhiên ra ngoài.

Ôn Lê nghĩ một lát rồi nói: "Tôi chưa ăn no, đi mua thêm chút đồ ăn."

Khương Thiên Thiên vội vàng đuổi theo: "Tôi sợ lát nữa đói, đi mua chút đồ ăn khuya với đồ ăn vặt."

Mọi người lần lượt rời đi, Lâm Chi Kiều ngơ ngác đứng lại, nhìn sang Đường Chu đang định trốn đi.

"Cậu cũng định đi căng tin à?" Lâm Chi Kiều hỏi, "Mới nãy cậu còn nói ăn no lắm rồi mà?"

"Ừ, tớ ăn no lắm rồi," Đường Chu trả lời nhanh, nhưng chân còn bước nhanh hơn, "Nên tớ định ra ngoài đi bộ tiêu cơm."

Cửa phòng đóng lại cái "rầm", để lại Lâm Chi Kiều với vẻ mặt ngơ ngác.

Cậu nhìn thoáng qua Trình Hạ còn ngồi trên sofa, rồi bỗng nhiên hiểu ra.

Mọi người đang tạo không gian và thời gian riêng cho Trình Hạ đây mà!

Ai cũng thật tinh ý.

Lâm Chi Kiều nghĩ ngợi một chút: "Hay là tôi cũng—"

Lời còn chưa kịp nói hết...

Máy quay của cameraman lập tức hướng thẳng vào Lâm Chi Kiều.

Trình Hạ cũng ngước lên nhìn cậu, đôi môi khẽ mím lại, không nói gì, nhưng ánh mắt dường như đang hỏi: “Có thể ở lại không?”

Lâm Chi Kiều chần chừ, mũi chân lúng túng di chuyển qua lại trên cùng một viên gạch.

Một lát sau, cậu đành thỏa hiệp, ngồi xuống bên cạnh Trình Hạ, cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện: “Nước lạnh uống vào không ngon lắm đâu.”

Trình Hạ liếc cậu một cái.

Lâm Chi Kiều thử hỏi: “Hay là để tôi đi mua cho cậu chút đồ uống nhé?”

“Không cần.” Cuối cùng Trình Hạ cũng mở miệng, “Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi, tôi chỉ là—”

Hăn ngừng lại một chút, giọng nói trở nên yếu ớt hơn, “Tôi chỉ là không biết, lúc này còn có thể tìm ai.”

Nhìn khắp cả căn cứ huấn luyện, Trình Hạ quen biết không ít người, nhưng dường như… chẳng có ai để hắn có thể thật sự thổ lộ nỗi lòng.

Những người từng cười nói, cãi nhau với hắn , từng hứa hẹn sẽ cùng nhau tiến xa trên con đường này, giờ đã rời xa hắn từ lúc nào.

Lâm Chi Kiều hơi ngẩn ra, cậu nhắm mắt lại, trong đôi mắt màu nâu nhạt thoáng qua điều gì đó, nhưng nhanh chóng bị hàng mi dài của cậu che khuất.

888 dường như đã nhận ra điều gì: “Ký chủ?”

Trong lòng Lâm Chi Kiều thì đang gào thét: “Đây là kiểu nhân vật nhỏ bé đáng thương gì thế này… Cứu tôi với! Không thể chống lại được chút nào, tình thương của bố tràn ngập rồi!!!”

Trình Hạ khẽ mở to đôi mắt.

Giây tiếp theo, bàn tay đang đặt trên đầu gối của hắn ,bất ngờ bị người nọ nắm chặt.

Lâm Chi Kiều cố gắng an ủi: “Chúng ta đều—” Cậu ngừng lại nửa giây, liếc nhìn cameraman, rồi chỉnh lại lời nói, “Tôi  và cameraman đều ở đây, cậu đừng quá buồn.”

Trình Hạ theo bản năng khẽ rụt lại, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.

Đã rất lâu, rất lâu rồi, hắn không có cảm giác được sự tiếp xúc ấm áp như vậy từ một người khác.

Cảm giác xa lạ nhưng ấm áp và mềm mại từ tay Lâm Chi Kiều, tràn đầy sự an ủi, khiến hăn cảm thấy vô cùng yên tâm. Một dòng điện nhỏ như lan truyền từ đầu ngón tay chạm đến tận sâu trong trái tim.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, dường như hắn nghe thấy một tiếng rạn nứt rõ ràng.

Đó là âm thanh của xiềng xích mang tên “số phận” đang bị phá tan.

Mũi Trình Hạ bỗng cay xè, giọng nói trở nên run rẩy: "Lâm Chi Kiều... Cảm ơn cậu."

Lời tác giả

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm —

Lâm Tiểu Kiều (chỉ vào Trình Hạ): Giới thiệu với mọi người, đây là con ngỗng nhỏ của tui , đáng yêu không? [ bông hoa màu hồng phập phồng.gif]

Các fan mẹ của Lâm Tiểu Kiều: Hiểu rồi, đáng yêu lắm, chào cháu ngoan! [Động tác đồng loạt]

Trình Hạ: ???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play