Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Người Qua Đường Giáp Bỗng Phất Nhanh

Chương 27


1 tháng


Cả phòng ăn dường như bỗng chốc trở nên im lặng.

Miếng vỏ dưa hấu trong tay Quý Nhiên trượt khỏi tay rơi xuống đất. Cậu theo phản xạ cúi xuống nhặt lên, nhưng khi đứng dậy thì "duang" một cái, đầu đụng trúng cạnh bàn, đau đến nỗi nước mắt rơm rớm, nhưng lại không dám kêu lên tiếng nào.

Cậu sợ làm gián đoạn Lâm Chi Kiều, không nghe được đoạn sau của câu chuyện.

Năm người đồng đội của Trình Lý đều cực kỳ sững sờ, gần như cùng lúc quay sang nhìn Trình Lý. Một người trong số đó cất tiếng: “A Lý, cậu……”

Trình Lý nhìn người đó, vẻ mặt đầy mờ mịt : “Làm sao vậy ?”

Cậu ta tựa hồ nghe không thấy thanh âm kia.

Đồng đội của Trình Lý chỉ lắc đầu, không nói gì, theo bản năng muốn giấu nhẹm chuyện này đi.

Nhưng giọng nói không biết từ đâu vang lên lại không có dấu hiệu dừng lại ——

[Trình Cường từ hồi trẻ đã bắt đầu dính vào cờ bạc, từ những lần chơi nhỏ lẻ đến giờ cũng đã hơn mười mấy năm rồi… Trời đất, vậy chẳng phải là lúc Trình Lý và Trình Hạ còn rất nhỏ, ông ta đã bắt đầu đánh bạc sao?]

[Khi còn trẻ, Trình Cường từng kinh doanh buôn bán, nhưng không được sạch sẽ cho lắm. Sau khi đối tác bỏ rơi, việc làm ăn của ông ta thất bại, Trình Cường bắt đầu oán trách số phận và không còn gượng dậy nổi.]

[Rồi có người dụ dỗ ông ta rằng chỉ cần đi cờ bạc thì sẽ kiếm được bộn tiền, trả hết nợ và trở nên giàu có. Trình Cường tin lời và bắt đầu đắm chìm vào cờ bạc…]

[Ban đầu ông ta thực sự kiếm được chút ít, nhưng sau đó thua nhiều hơn thắng, càng chơi càng lớn, nợ nần chồng chất, thậm chí còn vay nặng lãi để trả nợ.]

[Trình Cường càng ngày càng lún sâu vào cờ bạc, trở nên điên cuồng, bắt đầu say xỉn và bạo hành gia đình, thắng thì uống rượu, thua cũng uống, uống vào thì bắt đầu đánh đập vợ con ——]

Lâm Chi Kiều hét lên trong lòng: [Cờ bạc, say rượu, lại còn bạo hành gia đình?! Đây chẳng phải là loại người tồi tệ đỉnh điểm sao?!]

Quý Nhiên tức tối gật đầu đồng tình.

Ánh mắt đồng đội nhìn về phía Trình Lý giờ đây đã pha chút đồng cảm.

Thì ra Trình Lý còn từng trải qua cảnh bị cha bạo hành sao?

‘Trời ơi, đau lòng cho Lý Lý [biểu tượng nước mắt.jpg]’

‘Trải qua chuyện như thế mà Trình Lý vẫn giữ được tính cách vui vẻ như bây giờ, thật không dễ dàng chút nào, 555’

[Hả? Đánh con cái là đánh Trình Hạ, không đánh Trình Lý? Say rượu mà vẫn biết chọn người để hành hạ? Tên khốn này rốt cuộc là thật sự say rượu, hay chỉ mượn cớ để đánh đập ?]

[Bà bác của Trình Hạ ban đầu cũng thường xuyên bị đánh, sau khi chịu đựng quá nhiều, bà ấy… Bà ấy vì bị ức chế mà lại đi đánh Trình Hạ? Sau đó, khi thấy Trình Cường muốn đánh ai, bà ấy liền để Trình Hạ ở lại làm bia đỡ đạn, còn mình thì trốn đi???]

Lâm Chi Kiều cảm thấy tam quan đều bị phá vỡ: [Không thể tin nổi! Bị bạo hành mà không nghĩ cách giải quyết vấn đề, lại đem một đứa trẻ ra làm lá chắn? Bà bác gái này có vấn đề về đầu óc hay sao???]

[Hơn nữa, cái lần trước khi Trình Hạ “sụp đổ”, bác gái của hắn không phải nhập viện do tai nạn, mà là do bị Trình Cường đánh! Trình Cường tìm Trình Hạ đòi tiền không phải để chữa bệnh cho bác gái, mà là để trả nợ vay nặng lãi!!]

[Thực sự là cả nhà ác nhân… Trình Hạ bị bác gái bác trai đối xử như vậy, lúc ấy ông bác đến tìm hắn đòi tiền, hắn không cầm cây lau nhà ra đánh người đã là nhân từ lắm rồi, sao có thể đưa tiền chứ?!]

Quý Nhiên ở bên cạnh gật đầu lia lịa, tay bóp chặt miếng vỏ dưa đến mức sắp nát vụn, rõ ràng là đã tức đến đỉnh điểm.

‘Trời ơi, thật hay giả đây?’

‘Cảm giác hơi quá đà, nhưng trước đó ai mà ngờ Viên Dục cũng sụp pnhư vậy chứ……’

‘Không phải chứ ?,

‘Sao lại có người tin ngay như thế? Chẳng có chút chứng cứ nào cả ?????????,’

'Đây không phải là khơi mào mà có sao? Bịa chuyện chẳng phải quá dễ dàng ?!’

‘Tôi cũng nghi ngờ ?'

' Nếu là sự thật .Vậy sao Trình Hạ bị bôi nhọ suốt mấy năm nay, mà lại chưa từng nhắc đến chuyện này? Lúc đó, tổ sản xuất chương trình cũng không tự nhiên mà yêu cầu người ta rời khỏi đâu? ’

【Thật không ngờ, Trình Cường giờ này vẫn còn ở sòng bạc, đã nợ ngập đầu mà vẫn không chịu sửa đổi tật xấu ——】

【Khoan đã, nếu bây giờ mình lén báo chú cảnh sát có người đang đánh bạc, liệu có được tiền thưởng không nhỉ? Có chút muốn thử…】

Lâm Chi Kiều lâm vào suy nghĩ ngắn ngủi.

Quý Nhiên: “……”

Lúc này mà còn tham tiền, không thể tập trung một chút sao!!!

Quý Nhiên gấp đến độ không chịu nổi, chỉ muốn tự mình nhảy đến trước mặt Lâm Chi Kiều, dùng mọi cách ép buộc Lâm Chi Kiều tiếp tục theo dõi câu chuyện!

Cũng may là Lâm Chi Kiều không suy nghĩ lung tung quá lâu.

【Ôi chao! Chú cảnh sát đã đến rồi! Tuyệt vời, hành động nhanh gọn lẹ, đúng là ccảnh sát! Tất cả! Bắt gọn một mẻ! Tất cả bị tóm gọn hết rồi! Đây là điều mà bọn họ đáng phải nhận!!!】

Lâm Chi Kiều hào hứng cắn một miếng dưa, nhưng ngay lập tức pra .

Miếng dưa đã hết thịt, miếng vừa rồi cậu cắn vào là vỏ dưa.

‘Trời ơi! Mọi người mau vào xem nhật báo xx! Tài khoản chính thức của chính phủ vừa mới công bố thông báo mới!!!’

‘Họ nói vừa phá được một vụ tụ tập đánh bạc, còn liên quan đến thế lực bên ngoài, danh sách những người bị bắt tại hiện trường cũng đã được công khai [mắt tròn xoe.jpg]’

‘!!! Thật sự có tên Trình Cường!’

‘Còn có ảnh chụp! Tôi so sánh rồi, trong số đó có người từng tham gia phỏng vấn với Trình Cường hai năm trước, đúng là cùng một người!’

‘Thông báo chính thức của chính phủ, chắc chắn không thể giả được đâu’

‘Dưa thần không hổ là dưa thần, tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ [quỳ nhẹ nhàng.jpg]’

‘Cuối cùng cũng dám lên tiếng rồi ô ô ô, tui luôn tin chắc rằng ca ca không phải loại người như vậy, nhưng mấy năm nay cứ nhắc đến Hạ ca là ai cũng muốn đánh, tui chẳng dám nói một lời, sống trốn tránh thế này thực sự là quá đủ rồi, nghẹn chết mất 555’

‘Tôi biết mà, ánh mắt tnhìn người không sai đâu! Cuối cùng fan của Hạ ca cũng đợi được ngày thấy ánh sáng mặt trời [gào khóc.jpg]’

Cùng lúc đó, Trình Hạ đang ở ký túc xá mua mì gói tại siêu thị nhỏ.

Không thể đến nhà ăn, tối nay chỉ có thể mua một gói mì gói để chống đói.

Trình Hạ đỉnh đầu thượng cũng không đầy đủ(*), kể từ khi sự việc hai năm trước xảy ra, hắn đã bị công ty cho ra rìa.

(*) dỉnh đầu thượng cũng không đầy đủ : theo mình hiểu là hông được ưu ái hay sự nghiệp xuống dốc gì đó.

Mỗi tháng ngoài khoản trợ cấp sinh hoạt cơ , anh chỉ có thể kiếm thêm tiền bằng những công việc vặt bên ngoài. Để làm việc lén lút, anh còn phải trèo tường ra ngoài làm thêm.

Vì khoản thu nhập phụ này, hắn đã ký cam kết với công ty, rõ ràng trong hợp đồng là không được làm việc khác ngoài giờ.

Khi trả tiền, Trình Hạ cảm thấy có vẻ như chủ siêu thị nhỏ đang nhìn hắn nhiều hơn bình thường.

Cánh tay phải của hắn hơi đau, nên chỉ có thể dùng tay trái để cầm gói mì. Lúc bị Trình Lý giữ chặt, cánh tay vốn đã bị thương không kịp lành, giờ lại đau thêm.

Nhưng hắn đã quen với loại đau đớn này rồi.

Trình Hạ cầm gói mì, cúi đầu chuẩn bị rời đi như mọi khi.

Nhưng chủ siêu thị nhỏ bất ngờ gọi anh lại: “Trình Hạ!”

Trình Hạ dừng lại một chút, hơi ngạc nhiên.

Chủ siêu thị là một phụ nữ trung niên, lúc nào cũng nở nụ cười trên mặt, đối với ai cũng rất hiền lành, gọi ai cũng bằng "bé", rất thân thiện và nhiệt tình. Cả khu vực không ai không thích bà ấy.

Nhưng Trình Hạ là một ngoại lệ.

Kể từ sự cố hai năm trước, bà ấy không còn tỏ ra chút thiện cảm nào với anh. Với người khác, bà luôn tươi cười hòa nhã, nhưng khi gặp Trình Hạ, mặt bà liền trở nên chán nản, cố gắng che giấu sự không hài lòng của mình.

Trước sự kiện đó, Trình Hạ cũng là một đứa trẻ ngoan trong mắt bà, đôi khi còn được bà cho món lẩu Oden và xúc xích nướng không bán hết trong ngày.

Trong suốt những năm qua, Trình Hạ không còn nghe bà gọi tên mình nữa, nhưng giờ đây —

“Tiểu Hạ…” Chủ siêu thị dừng lại một chút, như thể muốn nói gì đó nhưng không biết mở lời thế nào.

Trình Hạ cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì sao dì ?”

Chủ siêu thị nhìn Trình Hạ một lúc lâu, vẻ mặt đầy sự phức tạp.

Cuối cùng, bà không nói thêm gì nữa, mà lấy một hộp lẩu Oden đầy ắp, cùng với hai cái xúc xích nướng và mấy cái bánh bao nóng hổi, đưa cho Trình Hạ.

“Buổi tối mà chỉ ăn mì gói thì không đủ dinh dưỡng, ăn còn không đủ no.” Bà nói.

Trình Hạ đứng sững sờ, không đưa tay nhận lấCháu không cần đâu…”

Bà chủ siêu thị hơi sốt ruột, đi vòng qua quầy thu ngân, nhét toàn bộ đồ vào tay Trình Hạ.

“Nhanh nhận lấy đi! Nếu không đủ ăn thì đến đây còn có thêm!” Bà nói, “Không cần cũng không được, dì không thể bán cho người khác, dù sao mỗi tối đều có mấy phần, coi như là giúp  một tay.”

Trình Hạ không nhớ mình đã làm thế nào để về ký túc xá.

Chỉ khi ngón tay vô tình chạm vào hộp lẩu Oden bị bóp méo, hắn mới lấy lại tinh thần.

Trên hành lang, còn có những người khác đang luyện tập, ánh mắt của họ, dù là lướt qua hay không, đều dừng lại trên ngưhắn.

Khác hẳn với vẻ lờ đi, lạnh nhạt, hay ghét bỏ trước đây…… Ánh mắt của họ hoàn toàn khác.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.

Trình Hạ đóng cửa ký túc xá, cách ly ánh mắt và tiếng ồn từ bên ngoài, mở điện thoại —

Sau thời gian dài, cái tên ‘Trình Hạ’ lại một lần nữa lên hot search.

# Trình Hạ chân tướng năm đó #

 # chúng ta giống nhau, đều bị lừa gạt #

 # trở về đi Trình Hạ #

……

Một tiếng “bịch” vang lên, là túi mì rơi xuống đất.

Điện thoại tắt màn hình tự động, không còn ánh sáng từ cửa sổ, phòng tối lại.

Trên màn hình điện thoại đen kịt, phản chiếu khuôn mặt Trình Hạ.

Không biết từ lúc nào, hắn đã khóc rưng rưng.

Tác giả có lời muốn nói

Lí do để hiểu rõ ——

Trình Hạ: Cứu tui với, cứu tui với, cứu tui với!

Lâm Tiểu Kiều :Tui đến ngay, tui đến ngay, tui đến vớt cậu !!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play