Bách Lý Đông Quân về trước bàn thi của mình, y mở lồng hấp, lấy gạo nếp trong đó ra. Y xếp một lớp thẻ trúc trước mặt, bôi một lớp gạo nếp lên trên, tiếp đó lấy từ trong túi gấm ra một quả cầu nhỏ. Y đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, miết thành bột phấn, bôi lên trên lớp gạo nếp, rồi lại phủ một lớp gạo nếp, lại miết một quả cầu bôi lên một lớp. Y đã tập trung vào công việc, lòng không còn tạp niệm. `
Còn ở bên kia, tay trái của Diệp Đỉnh Chi vuốt ve con trâu trên giá sắt, tay phải thì lấy ra một con dao nhỏ. Hắn nhanh chóng vung con dao cắt cả trăm phát lên thân con trâu, tiếp đó giơ tay nắm lấy phía sau đầu trâu, đột nhiên kéo một cái - không ngờ lại lột sạch da trâu. Bất luận là thí sinh hay giám khảo đang quan sát, thấy cảnh này đều sợ tới mức quay người đi, thật quá tanh máu. Còn Diệp Đỉnh Chi chỉ mỉm cười, lấy từ trong lồng ngực ra một ít hương liệu, rắc lên thân con trâu, tiếp đó đặt củi lửa bên dưới. Cả con trâu lớn như vậy, nếu muốn nướng hết, có lẽ phải mất mười canh giờ thật.
Bách Lý Đông Quân đã hoàn thành công việc của mình, tiếp đó lấy chăn bông ra bọc toàn bộ chỗ gạo nếp lại, lại lấy vò rượu ra đè lên trên. Y thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, phát hiện Diệp Đỉnh Chi đang nằm trên bàn nhìn mình. Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ngươi xong rồi à?”
“Mỹ vị của thế gian này không phải cần kỹ xảo mà cần kiên nhẫn. Bỏ thời gian ra nấu mới là đồ ăn ngon.” Diệp Đỉnh Chi ngáp một cái: “Ta đợi trâu của ta được nướng chín là xong.”
Hai người đều phải chờ đợi, cho nên cùng nhau quan sát các thí sinh khác trong Thiên Kim Thai.
Sau Doãn Lạc Hà, càng lúc càng có nhiều thí sinh giơ tay nộp bài. Thiên Khải Thành không hổ là thành trì tụ tập phong lưu trong thiên hạ, các thí sinh trả bài nhiều nhất là chơi cờ, nhạc cụ. Có điều chơi cờ thì chỉ lác đác vài người qua được cửa của Linh Tố, sau mấy canh giờ chỉ có thế tử của Hạ Quân hầu phủ là thắng Linh Tố, còn về mặt nhạc cụ, Thanh Nhã công tử Lạc Hiên đột nhiên tới làm giám khảo nhạc cụ. Trong gần bốn mươi thí sinh có người đánh đàn cổ, có người thổi sáo ngọc, có người gẩy tình hình bà, nhưng cuối cùng chỉ cỡ hơn mười người có thể khiến Lạc Hiên gật đầu. Mà một số ít người còn lại, có thể nói là mỗi người đều thể hiện thần thông.
Một gã cao to với thân hình cường tráng đến cực điểm để trần thân trên, đứng trong góc đổ mồ hôi như mưa. Không chỉ có hắn, ngay cả các học sinh cách hắn gần nhất cũng nóng tới mức mồ hôi đầy đầu - vì hắn bố trí một lò đúc kiếm đơn giản ở trong góc. Hắn dùng kìm kẹp một phôi kiếm đã được nung đỏ ra, cho vào trong lu nước bên cạnh. Tiếp đó xèo một tiếng, hơi nước bốc lên. Gã cao to lấy kiếm phôi ra khỏi lu nước, lắp nó vào môt chuôi kiếm tinh xảo, lại lấy một lưỡi dao nhỏ ra gạt lên phôi kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Ta rèn kiếm xong rồi!” Hắn lớn tiếng nói.
Một nam tử tuấn tú ở bên phải chiếc kiệu của Liễu Nguyệt công tử đi xuống đài, nhìn thanh kiếm này: “Ngươi là thợ rèn kiếm?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play